Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3026: Ngươi đầu hàng liên quan gì đến ta

“Hạ Thiên, việc này không liên quan gì đến ta.” Nam tử yêu diễm đột nhiên làm phản, phủi sạch quan hệ: ‘Thật ra chúng ta là người một đường, bị bọn họ lừa gạt. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta cam đoan về sau sẽ đi theo ngươi, tuyệt không làm phản.”
“Đinh Văn Tuấn, ngươi muốn làm gì?” Nam tử trung niên giận dữ, quát lớn: “Ngươi cho rằng ngươi phản bội chúng ta lúc này thì ngươi có thể sống sao? Tại sao ngươi không nghĩ Hạ Thiên là ai? Hắn có bao giờ lưu lại người sống không?”
Hạ Thiên ngửa đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Thật ra con người của ta không thích bạo lực, cũng không thích giết người, cho nên người còn sống cũng không ít.”
“Đừng tin hắn.” Nam tử trung niên tiếp tục mắng to: “Bây giờ đường ra duy nhất chính là giết hắn. Nếu không, không chỉ có chúng ta mà còn có người nhà của chúng ta, tổ chức đều sẽ bị nhổ tận gốc.”
“Hắn quá mạnh, chúng ta đánh không thắng đâu, ta lại không muốn chết.” Nam tử yêu diễm do dự nửa ngày vẫn quyết định đầu hàng, quỳ xuống: “Hạ Thiên, ta xin ngươi tha cho ta một mạng.”
Thiếu mất một người, áp lực nam tử trung niên và Viên Nhất Phương tăng lên gấp bội, trong khoảnh khắc có cảm giác không chịu được.
“Ta cũng nhận thua.” Viên Nhất Phương bỗng nhiên xả lực, quỳ xuống. Dù sao cũng đã quỳ một lần rồi, bây giờ quỳ nữa cũng không có gánh nặng trong lòng.
“Các ngươi đúng là súc sinh.” Nam tử trung niên biến sắc, cũng muốn quỳ theo nhưng đáng tiếc đã muộn.
Hạ Thiên vung tay lên, một ngân châm đâm vào mi tâm nam tử trung niên.
“Hạ Thiên, chúng ta không có thù oán gì với nhau, là bọn họ giật dây ta làm loại chuyện này, cầu ngươi thả ta ra… A!” Nam tử trung niên nhìn thấy đại thế đã mất, xương cốt mềm nhũn, nhưng không chờ ông ta quỳ xuống, người đã ngã ầm xuống đất không còn tiếng thở nữa.
Triệu Thanh Thanh đã tìm hiểu được thứ chất lỏng màu xanh đó là gì: “Sư phụ, bọn họ rất có khả năng đến từ Thiên Cung, cũng không biết là đạo môn nào.”
“Ta là Tây Thiên Môn.” Nam tử yêu diễm lập tức dập đầu nói: “Nhưng do ta phạm tội nên đã thoát ly khỏi tổ chức, là Viên Nhất Phương và Đăng lão đại kéo ta gia nhập, nói chỉ cần giết ngươi, ta có thể quay lại Thiên Cung, lại còn được tấn thăng.”
“Ông ta là Đặng lão đại?” Triệu Thanh Thanh đá nam tử trung niên đã lạnh lại: “Ông ta thuộc môn nào?”
“Ông ta là Đặng Thông Minh, vốn là hộ vệ của Ứng Thiên Vương.” Nam tử yêu diễm biết gì nói nấy: “Viên Nhất Phương là môn đồ Đông Thiên Môn. Nữ nhân kia tên Bố Phương Phương, nhũ danh A Phân, là môn đồ Nam Thiên Môn.”
Triệu Thanh Thanh nghe xong, có chút nhức đầu: “Được rồi, còn thiếu Bắc Thiên Môn nữa thôi.”
“Người gây ra chuyện chính là Phong Thiên Vương của Bắc Thiên môn.” Viên Nhất Phương nói thẳng ra tin tức quan trọng: “Bởi vì trong bốn Thiên Môn, lấy Bắc Thiên Môn dẫn đầu, cho nên Bắc Thiên Vương có thể điều động người của ba Thiên Môn khác. Nhưng hắn ta làm việc xưa nay không phái một người một nhà xuất mã, mà luôn tìm cách giật dây người của ba môn khác.”
“Chiêu này có cảm giác rất quen thuộc.” Triệu Thanh Thanh cảm thán nói: “Vậy Phong Thiên Vương đang ở đâu?”
“Ta cũng không biết rõ, hoặc có thể nói, ngoại trừ hắn ta thì không ai biết được.” Viên Nhất Phương lắc đầu: “Bắc Thiên Vương phái thuộc hạ của hắn ta huấn luyện ta trong tù. Hắn ta muốn khống chế các thế lực lớn ở kinh thành, cho nên hắn ta muốn ta thượng vị làm bao tay trắng cho hắn ta.”
“Ngươi đồng ý?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
“Có cái gì mà không thể không đồng ý?” Viên Nhất Phương cảm thấy điều này không quan trọng: “Khi còn ở trong tù, gân cốt của ta đã bị Nhạc Chi Phong phái người phế đi, gia tộc cũng suy tàn. Nếu ta không dựa vào lực lượng của hắn ta, ta ngay cả báo thù cũng không thể. Chỉ là không nghĩ đến ta thất bại, mà còn thất bại vào lúc này.”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Ngươi ở trong tù quá lâu, hoàn toàn không biết được thiên địa bên ngoài đã sớm thay đổi.”
“Đúng, được làm vua thua làm giặc, ta không còn lời nào để nói.” Viên Nhất Phương hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên: “Nhưng ta không muốn cứ thế mà chết đi, ta còn có thù chưa báo, ta không cam tâm ngồi hơn hai mươi năm tù để rồi chết đi. Cho nên, ta xin ngươi tha cái mạng chó cho ta, ta sẽ báo đáp.”
“Báo đáp của ngươi đối với ta mà nói một mao tiền cũng không đáng.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Viên Nhất Phương im lặng: “Ta hiểu rồi, ra tay đi.”
“A!” Nam tử yêu diễm cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Không phải ngươi nói sẽ thả chúng ta một ngựa sao?”
Hạ Thiên lườm hắn ta một cái: “Ngươi nghe ta nói sẽ thả các ngươi từ khi nào?”
“Không có sao?” Nam tử yêu diễm ngẩn cả người, nhớ lại một chút, đúng là không có. Hắn ta bị hù sợ, sau đó quỳ xuống dập đầu: “Nhưng ta đã đầu hàng rồi mà, vì sao ngươi còn muốn giết ta?”
“Giết ngươi là vì ngươi đáng chết, chẳng có liên quan gì đến đầu hàng cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hơn nữa, ngươi đầu hàng liên quan cái rắm gì đến ta. Ta cũng không nói sẽ tiếp nhận ngươi đầu hàng.”
“Hạ Thiên, ngươi không biết nói tín nghĩa gì hết.” Nam tử yêu diễm mắng một câu, sau đó rút dải lụa màu đen bên hông cuốn lấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, còn mình thì hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng vọt ra ngoài.
Bành.
Nhưng không đợi hắn ta đi xa, cơ thể của hắn ta đã vỡ ra, biến thành khói, tiêu tán giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận