Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4234: Suy nghĩ của kẻ ngốc, người bình thường không hiểu được đâu

Giữa hư không nổi lơ lửng vô số cái hộp lớn chừng bàn tay.
Những cái hộp này được một cái đầu rắn to bằng ngón tay cái ngậm lấy, tạo thành một tấm lưới vô cùng quỷ dị.
Lúc này, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều giống như hai hạt cát, theo gió phiêu đãng, cuối cùng rơi vào bên trong một cái hộp.
Cái hộp đó đã sớm được mở ra, bên trong dường như cất giấu một thế giới khác.
Sau khi hai người bọn họ tiến vào trong hộp, nắp hộp chậm rãi khép lại.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều giống như hai ngôi sao, sau lưng là một mảnh hắc ám vô ngần, trước người là sơn hà liên miên chập chùng.
Hai người bình yên rơi xuống một sườn núi.
“Hoa văn trên bàn kia thật ra chính là truyền tống trận. Cái gọi là lá bài chính là chìa khóa khởi động trận pháp.”
Sau khi rơi xuống đất, Kiều Tiểu Kiều nhìn chung quanh: “Cũng không biết tại sao người đứng đằng sau kia lại biến thông đạo tiến về dị giới thành cái hộp như vậy.”
“Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều.” Hạ Thiên hoàn toàn chẳng quan tâm: “Suy nghĩ của kẻ ngốc, người bình thường chúng ta không hiểu được đâu.”
Kiều Tiểu Kiều nghe xong, cũng không khỏi có chút thả lỏng, nhưng rồi lại cau mày: “Linh khí nơi này dồi dào hơn nhiều so với trái đất, chẳng lẽ chúng ta được truyền tống đến Tiên Vân đại lục?”
“Nơi này không phải Tiên Vân đại lục.” Hạ Thiên lắc đầu.
Kiều Tiểu Kiều có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Chàng chưa từng đến Tiên Vân đại lục, làm sao chàng biết không phải?”
“Không cần đi cũng biết, nhất định không phải rồi.” Hạ Thiên mỉm cười đáp.
Lúc này, từ đằng xa có mấy luồng kiếm quang bay lượn đến, rơi xuống đỉnh núi gần Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
Trong đó, một lão giả thân mang bạch bào, đầu đội tử quan, nhìn qua liền có cảm giác tiên phong đạo cốt cất cao giọng nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Hai vị đạo hữu đằng trước, không biết hai vị thuộc môn phái nào? Vì sao lại đến Bắc Hồ sơn trang của chúng ta?”
“Bắc Hồ sơn trang?” Hạ Thiên nghe được bốn chữ này, lông mày cau lại, cảm giác giống như đã nghe nói ở đâu đó rồi.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, cũng không có ý định chơi trò giấu diếm với người khác: “Ta họ Kiều, đây là chồng… đạo lữ của ta, tên Hạ Thiên. Chúng ta là người của Phiếu Miểu Tiên Môn.”
“Phiếu Miểu Tiên Môn?” Lão giả đội tử quan hơi cau mày nói: “Bắc Hãn giới ta không có ít tông môn lớn nhỏ, nhưng ta chưa từng nghe nói qua Phiếu Miểu Tiên Môn. Hai vị đạo hữu, phải chăng hai vị đang cố tình giả mạo lai lịch?”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Này, lão đầu nhi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cũng xứng để ta và vợ Tiểu Kiều lừa ngươi sao?”
“Lớn mật.”
“Làm càn.”
“Ngươi dám ăn nói với đại trưởng lão ta như thế, muốn chết.”
Lão giả đội tử quan còn chưa lên tiếng, đám đệ tử phía sau ông ta đã bắt đầu gầm thét lên.
“Tất cả im miệng cho ta.” Hạ Thiên lười biếng quát một tiếng.
Chỉ một khắc, sơn hà lắc lư, cả một khoảng trời như muốn bị chấn vỡ.
Tu vi đám đệ tử tông môn hơi thấp, bị chấn động đến ngất đi.
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Khi còn ở trái đất, hắn cũng quát tháo người ta như thế, cùng lắm thì chấn người khác nói không ra lời. Đến nơi này, hắn lại có thể dẫn phát rung chuyển lớn như vậy.
Kiều Tiểu Kiều nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Hoàn cảnh linh áp nơi này không giống trái đất, hiệu quả sinh ra đương nhiên cũng khác biệt. Chàng thu liễm lại chút nhé.”
Lão giả đội tử quan biến sắc, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Quát tức thành lôi, ngươi, ngươi… đạo hữu hẳn là lão tổ Phân Thần Kỳ?”
“Cái gì Phân Thần Kỳ? Quá rác rưởi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta và vợ Tiểu Kiều đều là Độ Kiếp Kỳ.”
Lão giả đội tử quan cả kinh đến toàn thân đổ mồ hôi, lập tức quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu: “Vi mạt hậu tiến, Đại trưởng lão Bắc Hồ sơn trang Tô Ôn Dương xin ra mắt chuẩn tiên lão tổ Độ Kiếp Kỳ.”
“Cái gì lão tổ hay không lão tổ, khó nghe qua.” Hạ Thiên nói: ‘Ta tên Hạ Thiên, Hạ của Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Tham kiến Hạ tiên nhân, tham kiến Kiều tiên tử.” Lão giả đội tử quan lập tức sửa lại lời nói.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Các ngươi đứng lên đi.”
“Đa tạ Kiều tiên tử, đa tạ Hạ tiên nhân.”
Trong lòng lão giả đội tử quan thoáng thả lỏng một hơi. Tuy nói ông ta không tin tưởng lắm hai người này là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, nhưng có thể Quát tức thành lôi, cảnh giới tu vi so với ông ta chỉ cao hơn chứ không thấp, kịp thời nhận thua mới là lựa chọn chính xác.
“Bắc Hồ sơn trang, họ Tô?"
Hạ Thiên hơi cau này, nhớ lại có một tên ngốc họ Diệp, lúc đó hắn ta thường xuyên kêu la cái gì là Đại Bắc Hồ Tô Diệp ta ngưu bức nhất.
“Hạ tiên nhân, chẳng lẽ Bắc Hồ sơn trang ta có gì bất kính hay sao?” Lão giả đội tử quan có chút lo sợ hỏi.
Hạ Thiên nói: “Vậy ngươi có biết cái tên ngớ ngẩn tên Tô Diệp hay không?”
Trong lòng lão giả đội tử quan không khỏi hồi hộp một chút, cẩn thận đáp: “Tô Diệp chính là khuyển tử, không biết nó có chỗ nào đắc tội Hạ tiên nhân, có gì mong tiền bối rộng lòng tha thứ.”
“Trước kia có đánh vài lần nhưng không quan trọng. Hắn ta quả thật là người có chút thú vị.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Trong lòng lão giả đội tử quan thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: “Thời gian trước, con ta chịu sự sai khiến của liên minh tu tiên đến tiên khí chi địa tìm kiếm tu tiên giả thất lạc. Nhưng gần đây nó đã trở về, hiện tại đang bế quan.”
“Hắn ta không chết à?” Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không thèm để ý: “Vậy coi như mang của hắn ta lớn.”
Lão giả đội tử quan vội vàng nói: “Nếu khuyển tử và Hạ tiên nhân có quen biết, vãn bối sẽ gọi nó đến đây để bái kiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận