Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3287: Phiền phức quấn thân cha con Ngô thị (02)

Triệu Thanh Thanh nhìn thấy, không khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc: “Ngô tiên sinh, ngài làm sao thế? Lần trước, ta thấy ngài còn sinh long hoạt hổ lắm mà.”
“Ha ha, ta cũng chỉ muốn giảm bớt đau đớn cho con trai, vì thế đã chủ động bị cuốn vào.” Ngô Hạng Đông cười khổ, giơ hai tay của mình lên, bên trên quấn đầy những dây leo tinh mịn màu xanh.
Sau khi dây leo quấn vào tay của ông, lập tức tương thông với mạch máu của ông, không ngừng hấp thu một phần trong cơ thể. Đây chính là nguyên nhân khiến cho Ngô Hạng Đông rõ ràng đang còn tráng niên lại khô gầy như que củi, vô cùng suy yếu.
“Con của ngươi đâu? Hắn ta thế nào rồi?” Triệu Thanh Thanh vội hỏi.
“Con trai ta nằm trên giường, ta cần bổ sung chút năng lượng.” Ngô Hạng Đông không còn khí lực, đành phải rút trong người ra một ống thuốc, nhắm ngay động mạch cổ của mình mà đâm xuống.
Đâm xong, máu vang khắp nơi, nhưng máu tràn ra lại không có màu đỏ, mơ hồ có màu xanh lét.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Ngô Hạng Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi bước đến bên giường, vén chăn lên.
Trên giường, người đang nằm chính là Ngô Chính Nghiệp.
Khi Hạ Thiên nhìn thấy hắn ta lần nữa, cũng có chút giật mình.
Cách đây không lâu, hai người còn gặp nhau trên biển. Lúc đó, Ngô Chính Nghiệp tinh thần phấn chấn, phú nhị đại sung mãn hoàn khố, cơ thể cũng khỏe mạnh cực kỳ, chơi không biết trời đất trên du thuyền.
Mới không gặp có mấy ngày, cả người chỉ còn lại da bọc xương, toàn thân trên dưới phủ kín những đốm lấm tấm màu xanh, trên mỗi điểm lẩm tấm đều nối liền với một sợi dây leo cực nhỏ, kéo dài từ trong cơ thể của hắn ta ra ngoài, cuối cùng chui vào lòng đất.
“Tấm ảnh này chụp khi nào vậy?” Hạ Thiên móc tấm ảnh Triệu Thanh Thanh đưa cho hắn, hỏi Ngô Hạng Đông.
Trên tấm ảnh, Ngô Chính Nghiệp vẫn còn chút hình người, chỉ là hơi suy yếu, cả người ngồi trên giường, hai mắt nhìn như không nhìn vào ống kính.
“Hôm trước.” Ngô Hạng Đông thở dài giải thích với Hạ Thiên: “Ta mở cửa, bảo lão quản gia dùng máy ảnh từ ngoài viện chụp vào. Những sợi dây leo này giống như có tính truyền nhiễm, chỉ cần ai đụng vào, nhất định sẽ bị dính chặt, làm sao cũng không thoát được.”
Hạ Thiên liếc qua Ngô Chính Nghiệp nằm trên giường. Lúc này, hắn ta đã không còn hình dáng của người nhưng vẫn còn sống, tim vẫn còn đập mặc dù yếu ớt đến mức không còn nghe được.
“Ta đã sớm nghe nói Hạ thần y có y thuật thông thần, có thể khởi tử hồi sinh. Ta khẩn cầu Hạ thần y mau ra tay cứu ta và con trai của ta.” Ngô Hạng Đông quỳ xuống, khóc không ra nước mắt: “Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai của ta, ta có thể dâng toàn bộ tài sản của Ngô gia cho Hạ thần y.”
“Ta thu phí có tiêu chuẩn của ta.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Không phải ngươi trả tiền nhiều là ta nhất định sẽ chữa trị cho các ngươi.”
Ngô Hạng Đông vội vàng nói: “Tóm lại, hết thảy nghe theo Hạ thần y phân phó.”
“Sư phụ, tình huống của bọn họ có phải phiền phức lắm hay không?” Triệu Thanh Thanh lo lắng hỏi.
Gương mặt Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: “Bệnh của bọn họ chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, bị giống loài xâm lấn, muốn trị cũng không phức tạp.”
“Vậy mời Hạ thần y mau mau ra tay, giúp cho ta và con trai của ta sớm một chút thoát ly khổ hải. Xin nhờ.” Ngô Hạng Đông nghe xong, không khỏi dập đầu trước Hạ Thiên: “Ngươi chính là đại cứu tinh Ngô gia chúng ta, cha con chúng ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.”
“Không vội, để ta cứu tỉnh hắn ta trước, hỏi thăm cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.” Hạ Thiên khoát tay, giữa ngón tay lộ ra ngân châm, chậm rãi đâm vào cơ thể Ngô Chính Nghiệp.
Đống dây leo kia giống như có sinh mệnh, dự cảm được nguy hiểm, lập tức di chuyển trên người Ngô Chính Nghiệp.
“A, bọn chúng đang di chuyển trên các huyệt vị của Ngô Chính Nghiệp?” Triệu Thanh Thanh mở to mắt, có chút không dám tin nhìn tình huống trước mắt.
“Đúng là ngớ ngẩn.” Hạ Thiên khinh thường bĩu môi: “Ta hạ châm đã sớm không cần nhìn huyệt vị. Ta nói chỗ nào là huyệt vị thì cái đó chính là huyệt vị.”
Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến đám dây leo màu xanh đang phản ứng quá kích, trực tiếp đâm châm vào ngực Ngô Chính Nghiệp.
Đám dây leo màu xanh thấy chiêu này không có hiệu quả, bỗng nhiên tập trung lại toàn bộ cuốn lấy ngân châm của Hạ Thiên, thậm chí còn muốn đâm thủng cánh tay của hắn.
“Các ngươi nhất định muốn chết đúng không?” Hạ Thiên khẽ thở dài, bỗng dưng vận băng hỏa linh khí trực tiếp thông qua ngân châm rót vào cơ thể Ngô Chính Nghiệp.
Vù vù vù.
Chỉ thấy đám dây leo màu xanh giống như gặp quỷ, kịch liệt vặn vẹo, liều mạng muốn thoát ra khỏi cơ thể Ngô Chính Nghiệp.
Đáng tiếc đã muộn.
Băng hỏa linh khí trong nháy mắt đông cứng đám dây leo màu xanh, đốt chúng thành tro tàn.
Rễ quấn trên giường và chung quanh gian phòng nhanh chóng bị kềm chế, chui thẳng vào lòng đất biến mất không thấy.
Lâm viên vốn xanh um tươi tốt lập tức mất đi phân nửa.
Đám dây leo đang quấn trên người Ngô Hạng Đông cũng biến mất, rút vào trong đất.
“A!”
Ngô Chính Nghiệp kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Con trai, con tỉnh rồi sao?” Ngô Hạng Đông mừng như điên, lập tức nhào lên giường, kích động kêu lên.
Sau khi Ngô Chính Nghiệp mở mắt, câu đầu tiên là: “Cha, nàng ấy đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận