Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4329: Dù sao người chết cũng không phải ta

“Ngươi nói tiểu hòa thượng kia giết ta?”
Khúc Yên Nhiên vội vàng lắc đầu, nửa chữ Hạ Thiên nói cũng không tin: “Không thể nào? Hắn đã âm thầm nhận ta làm tỷ tỷ. Ban đầu hắn còn là người xuất gia, tính tình thiện lương, làm sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
Hạ Thiên chưa từng có tính nhẫn nại đi thuyết phục người khác. Hắn chỉ nói: “Tin hay không tùy ngươi, dù sao người chết cũng không phải ta.”
“A!”
Đúng lúc này, Hạ Vô Kỵ bỗng nhiên phát ra một tiếng rít.
“Không ổn rồi, là tiểu hòa thượng xảy ra chuyện.” Khúc Yên Nhiên nghe được âm thanh, trong lòng run lên, lập tức vọt về phía âm thanh kia.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nàng gặp phải Dạ Mộng Bạch và Kim Mộc Phong.
Nhưng không thấy bóng dáng của Hạ Vô Kỵ.
“Yên Nhiên, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Dạ Mộng Bạch hỏi.
Khúc Yên Nhiên lắc đầu: “Ta cũng chỉ nghe được âm thanh thì xông lại đây.”
“Không phải ngươi và Hạ đạo huynh luôn đi theo đằng sau hắn sao?” Kim Mộc Phong có chút lo lắng hỏi.
Vừa rồi Khúc Yên Nhiên chỉ lo nói chuyện phiếm với Hạ Thiên, thật sự không chú ý đến Hạ Vô Kỵ. Lúc này, trong lòng nàng không khỏi có chút áy náy.
“Bây giờ không phải là lúc trách cứ nàng, vẫn nên mau chóng tìm Vô Kỵ thôi.”
Dạ Mộng Bạch khoát tay, ngăn lại Kim Mộc Phong, tiếp theo liền phát hiện một vấn đề: “A, Hạ đạo huynh đâu?”
“Hắn đi phía sau.” Khúc Yên Nhiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện không thấy Hạ Thiên đi cùng.
“Để ta đi tìm Hạ đạo huynh.” Con ngươi Kim Mộc Phong đảo một vòng, lập tức phi thân rời đi.
“Đừng đi.” Dạ Mộng Bạch vội vàng lên tiếng ngăn cản. Đáng tiếc đã muộn, Kim Mộc Phong rất nhanh đã biến mất không thấy.
Lúc này, Khúc Yên Nhiên có chút luống cuống nói với Dạ Mộng Bạch: “Dạ đại ca, Hạ Thiên và bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Mặc kệ đi.”
Sắc mặt Dạ Mộng Bạch thay đổi mấy lần, cuối cùng nói: “Chúng ta tìm Hạ Vô Kỵ trước, sau đó đánh dấu linh khí trên đường. Nếu bọn họ nhìn thấy, bọn họ tự nhiên sẽ đi theo.”
Khúc Yên Nhiên cũng không có chủ kiến quá lớn, chỉ có thể nghe theo Dạ Mộng Bạch.
“Bên này có lỗ hổng, chúng ta vào xem đi.”
Dạ Mộng Bạch rất nhanh phát hiện một dị dạng. Một bên vách động có một khe hở rất kín đáo, nhìn qua cực kỳ sâu, rất có thể là Hạ Vô Kỵ ngoài ý muốn rơi xuống.
Khúc Yên Nhiên vẫn còn lo lắng cho Hạ Thiên, cũng muốn quay lại xem một chút, nhưng nghe Dạ Mộng Bạch nói, nàng vẫn đi theo hắn vào trong lỗ hổng kia.
Lỗ hổng đó là một thông đạo tự nhiên, hơn nữa đưa tay cũng không thấy ngón tay đâu. Cho dù bọn họ là tu tiên giả đỉnh tiêm, nhưng vẫn không thăm dò được tình huống, chỉ có thể chậm rãi mò đi.
“A, a.”
Sau đó là hai tiếng kêu sợ hãi. Trong nháy mắt bọn họ cũng biến mất.
Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Đây là nơi nào?”
Dạ Mộng Bạch ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện bọn họ đang ở trong một đại điện đèn đuốc sáng trưng.
Chính giữa đại điện là một đan đỉnh to lớn gần như trong suốt. Bên trong đan đỉnh hiện ra ánh sáng màu xanh biếc, chiếu rọi toàn bộ đại điện thành màu xanh.
“Tiểu hòa thượng đang ở bên kia.” Mắt Khúc Yên Nhiên rất tinh, chỉ vào đan đỉnh đằng xa.
Dạ Mộng Bạch nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy tiểu hòa thượng đang leo lên đỉnh giống như leo núi, đành phải hét lớn: “Vô Kỵ, ngươi làm gì vậy? Mau xuống đây đi.”
Hạ Vô Kỵ quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Mộng Bạch và Khúc Yên Nhiên, chẳng những không dừng lại, ngược lại còn leo nhanh hơn.
“Trong đỉnh là vật gì?” Khúc Yên Nhiên nhìn ánh sáng màu xanh có chút thất thần, sợ hãi hỏi.
Dạ Mộng Bạch cau mày: “Không rõ nữa, nhưng cái vật giấu trong đỉnh có thể phát ra màu xanh khủng bố như vậy, còn có thể ngăn cản kiếp lực của chúng ta, chỉ sợ không phải vật lương thiện.”
Khúc Yên Nhiên vội hỏi: “Tiểu hòa thượng kia làm sao…”
“Hắn bị ánh sáng màu xanh đó mê hoặc đến mất tâm trí.”
Dạ Mộng Bạch vô cùng lo lắng, nói với Khúc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ngươi chờ ở đây đi. Ta đi cứu tiểu hòa thượng.”
Nói xong, không đợi Khúc Yên Nhiên kịp phản ứng, hắn đã xông lên đại đỉnh.
Bên trong đại điện này, tu vi, linh khí, kiếp lực của bọn họ đều bị áp chế, không thể không sử dụng thủ đoạn phàm nhân.
“Dạ đạo huynh, thật ra không cần đi đâu.”
Khi Dạ Mộng Bạch vừa chạy được hai bước, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Kim Mộc Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dạ Mộng Bạch quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy Kim Mộc Phong, đồng thời trường kiếm trong tay còn đặt lên cần cổ trắng nõn của Khúc Yên Nhiên.
“Không có ý gì cả.”
Mặt Kim Mộc Phong không thay đổi nói: “Chỉ muốn ngươi đứng yên không nhúc nhích, để tiểu hòa thượng lấy đồ trong đỉnh ra mà thôi.”
“Các ngươi biết trong đỉnh là vật gì?” Dạ Mộng Bạch lập tức hiểu ra, sau đó nghĩ đến một tầng sâu hơn: “Ta hiểu rồi, các ngươi không phải vô tình lạc vào giới vực này, mà ngay từ đầu mục tiêu của các ngươi chính là chỗ này. Các ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây để làm gì?”
“Dạ đạo huynh, ngươi rất thông minh. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta chọn trúng ngươi làm người giải đề.”
Kim Mộc Phong khẽ cười một tiếng: “Nhưng thân phận của chúng ta chưa tiện nói cho ngươi biết, chỉ có thể nói chúng ta đến từ liên minh tu tiên.”
“Hạ đạo huynh cùng một bọn với các ngươi?” Dạ Mộng Bạch sợ hãi cả kinh. “Không phải.” Kim Mộc Phong lắc đầu: “Thằng ngốc kia chẳng biết xuất hiện từ chỗ nào, nhưng khẳng định hắn không phải người trong liên minh tu tiên. Ta chưa từng nhìn thấy hắn, cũng chưa từng nghe nói đến hắn. Nhưng không sao, tiểu nhân vật thôi mà, đã có người giải quyết hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận