Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2883: Ngươi mới đang tìm chết đó!

Kim quang dần dần sáng lên bên trong hoàng kim phù cung. Một luồng khí tức từ bốn phương tám hướng vọt đến, ngưng tụ trên đỉnh phù cung.
Người bên trong phù cung đều cảm nhận được linh khí trong người của mình không ngừng bị phù cung cướp đi.
“Không ổn rồi.” Tần Bảo Ngọc không chống đỡ nổi, muốn bóp chặt linh khí trong cơ thể, đáng tiếc không có tác dụng.
“Điểm mấu chốt cuối cùng cũng đã đến.” Hoàng Thiết Thiền cuồng tiếu, lớn tiếng nói với đám người Hạ Thiên: “Qua mười phút nữa, tất cả công lực trên người các ngươi sẽ bị hoàng kim phù cung hút đi. Sau khi tịnh hóa, toàn bộ sẽ được rót vào cơ thể của ta. Hoàng mỗ cảm ơn sự nỗ lực của tất cả mọi người. Chờ đến Tiểu Tiên Giới, ta tuyệt đối có thể gia nhập thánh tông mạnh nhất. Các ngươi dưới cửu tuyền cũng cảm thấy vinh dự lây.”
“Chưa đến mười phút, kiếm của bổn công tử sẽ chém chết ngươi.” Trương Chí Thanh không do dự, đưa tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía Hoàng Thiết Thiền.
Hoàng Thiết Thiền cười lạnh, khinh thường nói: “Chỉ có ngươi có kiếm sao? Ta cũng có.”
Nói xong, Hoàng Thiết Thiền rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, nghênh đón trường kiếm đâm tới của Trương Chí Thanh.
Song kiếm tấn công, kình phong bạo khởi.
Trương Chí Thanh đột nhiên phát hiện linh khí xói mòn trong cơ thể ngày càng nhanh hơn.
“Ha ha, xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu.” Hoàng Thiết Thiền cười khẩy.
Trương Chí Thanh cố gắng chống đỡ: “Ta đã nói, mười phút sẽ giết chết ngươi.”
“Chỉ sợ ngươi không chống đỡ nổi mười phút.” Hoàng Thiết Thiền đắc ý nói, không ngừng tránh né, khiến linh khí Trương Chí Thanh nhanh chóng tiêu hao.
Một bên khác, Bạch Tiêm Tiêm đỡ Tiêu Diễm Diễm đang bị trọng thương dậy, có chút không đành lòng: “Thiên ca ca, ngươi mau cứu Tiêu tỷ tỷ đi.”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng nhất định phải cứu nàng ấy sao?” Hạ Thiên không khỏi nhắc nhở: “Nàng ta chưa chắc sẽ cảm ơn nàng đâu.”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Ta không cần nàng cảm ơn, ngươi mau cứu nàng ấy đi.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa.” Hoàng Thiết Thiền nghe xong, không khỏi mỉm cười: “Dù sao, ở lại thêm một chút nữa các ngươi đều sẽ phải chết. Linh khí trong cơ thể cũng đưa cho ta sử dụng, cần chi phải làm như thế.”
“Thằng ngu ngươi muốn chết đúng không?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn Hoàng Thiết Thiền: “Ta và vợ Tiêm Tiêm đang nói chuyện.”
Hoàng Thiết Thiền cười nhạo, ánh mắt lạnh xuống: “Ngươi không cho rằng ngươi đánh thắng Ngôn Tử Mặc thì có tư cách nói lời này với bổn công tử? Tên phế vật Ngôn Tử Mặc, ngay cả một phần mười thực lực của bổn công tử cũng không bằng. Nếu không phải muốn lừa tất cả tiến vào phù cung hoàng kim, ta đã làm thịt ngươi trên tuyết sơn rồi.”
Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn Hoàng Thiết Thiền: “Thằng ngu ngươi ngay cả một phần vạn thực lực của ta cũng không bằng, tại sao ngươi lại có mặt mũi nói chuyện trước mặt ta chứ?”
“Ngươi quả nhiên đang tìm chết.” Hoàng Thiết Thiền đã tức giận, chỉ vào Hạ Thiên: “Vậy ta sẽ để cho ngươi biết thực lực chân chính của bổn công tử.”
Hắn ta còn chưa nói xong, kiếm của Trương Chí Thanh đã chém đến trước mặt.
Lần này Hoàng Thiết Thiền không tránh né, chỉ đưa tay đâm thủng kiếm khí mênh mông và lôi ý cuồn cuộn, chống đỡ một kiếm của Trương Chí Thanh.
“Không thể nào?” Trương Chí Thanh mở to mắt, không thể tin nổi.
Hoàng Thiết Thiền rất hưởng thụ vẻ mặt này, khiêu khích nhìn Hạ Thiên, ngạo nghễ nói: “Thật ra ta có năng lực có thể giết chết các ngươi. Sở dĩ ta không lập tức giết chết các ngươi là vì ta còn chưa chơi chán. Bây giờ các ngươi đã biết rõ chưa?”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng thấy không, mấy kẻ ngu ngốc thường sẽ tự tin một cách khó hiểu đến như vậy.” Hạ Thiên cũng không để ý đến Hoàng Thiết Thiền, mỉm cười nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Về sau nàng gặp phải mấy loại người này, nàng cũng không cần hoài nghi nữa nhé. Bọn họ đích thật là loại người rất ngu ngốc.”
“Vâng, ta biết rồi.” Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Ngươi mau cứu Tiêu tỷ tỷ đi. Nàng ấy sắp không được rồi.”
Hạ Thiên đáp: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng yên tâm đi, cho dù nàng ta chết rồi, ta cũng có thể cứu sống lại.”
Tiêu Diễm Diễm: “…”
Bên kia, Hoàng Thiết Thiền không khỏi phẫn nộ. Cho đến bây giờ, hắn ta chưa từng bị ai khinh thường đến như vậy, nhất là khi hắn ta đang khống chế toàn cục.
Cho dù Trương Chí Thanh xuất thân từ tông môn ngàn năm Long Hổ Sơn, lúc này cũng bị hắn ta đùa bỡn trong tay. Tuy nhiên, Hạ Thiên lại dám sỉ nhục hắn ta như vậy, bảo hắn ta làm sao mà chịu được.
Hoàng Thiết Thiền vỗ một chưởng vào Trương Chí Thanh đã không còn chút sức lực nào, thanh nhuyễn kiếm thì trực chỉ Hạ Thiên: “Ta vốn còn định giữ lại ngươi đến cùng. Đáng tiếc ngươi vẫn nhiều lần muốn chết, vậy bổn công tử thành toàn cho ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta không thích người khác chỉ vào người của ta. Mặc kệ dùng kiếm, hay dùng súng, ngươi mới đang tìm chết đó.”
“Buồn cười!” Hoàng Thiết Thiền cười nhạo không thôi, thậm chí hắn ta còn cảm thấy so đo với loại người như Hạ Thiên hơi bị dư thừa. Dù sao hắn ta cũng chẳng có cái gì cần phải so đo với người chết: “Chờ ta giết chết tên đệ tử của Long Hổ Sơn, ta sẽ giết chết ngươi.”
Nói xong, kiếm của hắn ta trực chỉ cổ họng Trương Chí Thanh.
Hai mắt Trương Chí Thanh đã mơ màng, linh khí bên trong cơ thể đã không còn mấy, trong lòng không khỏi bi thương, không nghĩ đến hắn ta là truyền nhân đương đại của Trương gia, một thân kiếm pháp siêu tuyệt lại chết thê thảm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận