Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3294: Câu hỏi này chẳng có ý nghĩa

“Hạ tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì?”
Biểu hiện của Hoa Ánh Lục bỗng nhiên có chút khẩn trương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
“Ý của ta còn không phải rất rõ ràng sao?” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi chính là vị tiểu thư đó.”
Tô Bối Bối không khỏi ngẩn người, lập tức nhìn chằm chằm Hoa Ánh Lục, nhớ lại hình dáng của vị tiểu thư mà nàng nhìn thấy trước đó, mục đích so sánh hai người với nhau.
Hai người đội nón lá vành trúc kịp phản ứng, bỗng nhiên bao vây Hoa Ánh Lục lại, đưa hai tay đã biến thành dây leo, dường như muốn trói nàng lại.
“Tạm thời không có chuyện của các ngươi.” Hạ Thiên tiện tay bắn ra hai ngân châm, cố định hai người đội nón lá vành trúc lại một chỗ: “Các ngươi đứng sang bên cạnh cho ta.”
Hai người kia lập tức bị định trụ, giống như hai pho tượng.
“Hạ tiên sinh, trò đùa này tuyệt không buồn cười.” Hoa Ánh Lục mặt không thay đổi: “Phương thức xử lý của ngươi không gạt được giáo chủ đâu. Đến lúc đó, ngươi sẽ bị lửa giận của ông ấy phản phệ, chỉ sợ ngươi hối tiếc cũng không kịp.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, biểu hiện tùy ý: “Ta cũng không rảnh lãng phí nước bọt với ngươi. Ta nói chính là ngươi thì chính là ngươi, ngươi giải thích cũng vô dụng với ta thôi, hiểu chưa?”
Hoa Ánh Lục một lần nữa sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Hạ Thiên, vì thế nàng từ bỏ giải thích, chỉ hỏi một câu: “Người khác không phát hiện được, tại sao ngươi lại nhìn ra?”
“Câu hỏi này chẳng chút ý nghĩa gì.” Hạ Thiên đáp.
“Được, vậy ngươi định xử lý ta như thế nào?” Hoa Ánh Lục đã mặc cho người ta xử lý: “Giao ta ra, sau đó lấy lòng phụ thân ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tại sao ta lại phải lấy lòng một tên ngớ ngẩn màu xanh lè như thế?”
“Sao?” Hoa Ánh Lục sửng sốt một hồi, có chút do dự hỏi: “Ngươi không có ý định giao ta ra?”
“Ta cũng chẳng đáp ứng hắn ta bất cứ chuyện gì, chỉ nói là trước buổi tối nhất định sẽ tìm được ngươi.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Bây giờ đã tìm được, vậy thì không còn chuyện gì của hắn ta nữa.”
Hoa Ánh Lục cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng, nghi hoặc hỏi: “Đã như vậy, vì sao ngươi còn vạch trần thân phận của ta? Điều này dường như cũng chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ngươi?”
“Tại sao lại phải có chỗ tốt chứ?” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Ta chỉ không thích người khác ngụy trang trước mặt ta, cũng không thích Bối nha đầu bị ngươi lừa gạt.”
Tô Bối Bối im lặng, có chút cảm động nhìn Hạ Thiên.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hoa Ánh Lục khó hiểu hỏi, hoàn toàn không biết Hạ Thiên muốn làm gì.
“Ta chẳng muốn làm cái gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái mà ta cần biết cũng đã biết, ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng phiền đến ta là được.”
Hoa Ánh Lục do dự hỏi: “Ý của ngươi là ta có thể đi rồi?”
“Thế nào? Ngươi còn muốn ở lại qua đêm?” Hạ Thiên khó chịu hỏi ngược một câu.
“Cái này…” Hoa Ánh Lục hoàn toàn không biết nên đánh giá Hạ Thiên như thế nào. Nàng quay sang hỏi Tô Bối Bối: “Hắn làm việc quá tùy tâm sở dục, làm người làm việc đều không nói logic như vậy sao?”
“Hắn chính là người như vậy, nhưng nếu hắn nói hắn không làm gì ngươi, chắc chắc hắn sẽ không làm.” Tô Bối Bối khá quen thuộc với điều này. Có đôi khi Hạ Thiên sẽ làm những chuyện hoàn toàn tùy tính, cái gì logic, cái gì tiền căn hậu quả, cái gì…
Tất cả đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Hắn chỉ nhất thời hứng khởi mà làm, hứng tận thì mặc kệ, chỉ thế mà thôi.
“Bây giờ ta có thể đi rồi sao?” Hoa Ánh Lục nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi, đương nhiên là gối lên chân Tô Bối Bối.
“Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.” Tô Bối Bối chỉ vào hai người đội nón lá vành trúc: “Tuy nhiên, thân phận của ngươi đã bại lộ, ngươi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hai người này và cha ngươi hay không?”
Hoa Ánh Lục suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Đoán chừng hơi khó. Vốn ta muốn lợi dụng nguyên lý dưới đĩa đèn thì tối, tránh bọn họ điều tra. Chờ bọn họ trở về, ta sẽ để cho Tiểu Lục đi theo bọn họ.”
“Thị nữ kia của ngươi không sao chứ?” Tô Bối Bối hỏi.
“Nàng ấy đương nhiên không có việc gì.” Hoa Ánh Lục cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Thật ra, nàng ấy còn nhận được một tình cảm không tệ, chỉ là ta hay là nàng ấy, Hoa Thần giáo không cho phép chúng ta có tình cảm đó.”
“Xem ra, cố sự Ngưu Lang Chức Nữ ở niên đại nào, tộc đàn nào cũng phát sinh cả.” Tô Bối Bối có chút cảm khái, đột nhiên hỏi: “Vị tình lang kia của ngươi đâu?”
“Chết rồi.” Mặt Hoa Ánh Lục không thay đổi: “Là do ta giết.”
Tô Bối Bối ngẩn ra: “Ngươi đây là…”
“Ta vốn cho rằng hắn ta là một người đáng để phó thác, nghĩ không ra lại là một kẻ gan to bằng trời, khi cần gánh trách nhiệm thì nhát như chuột.” Biểu hiện của Hoa Ánh Lục vô cùng lãnh đạm: “Ngày bỏ trốn thứ hai, hắn ta muốn trộm đồ của ta, còn thừa dịp ta ngủ say ném ta vào trong biển.”
Tô Bối Bối gật đầu: “Đúng là đáng chết.”
Nàng lại hỏi một câu: “Tiếp theo, ngươi định làm như thế nào?”
“Không biết.” Hoa Ánh Lục lắc đầu: “Nếu đã trốn không thoát, vậy ta cũng chỉ có thể quay về chịu phạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận