Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3096: Lại là cổ sư

Bốp.
Hồ phu nhân quay lại tát cho Hồ Xuân Vũ một bạt tay, tát đến mặt của nàng sưng lên: “Tiểu tiện nhân ngươi lại đi giúp đỡ người khác đối phó ta? Ta là mẹ của ngươi đấy, ngươi chẳng qua chỉ là một miếng thịt trên người ta rơi xuống, ta hao tâm tổn sức là vì ai, còn không vì ngươi…”
“Trút giận lên đầu một đứa nhỏ, ngươi cũng xứng làm mẹ? “A Cửu nhịn không được, tiến lên giằng lại Hồ Xuân Vũ, ôm cô bé vào lòng.
“” Mẹ nó, phiền chết đi được.” Hồ phu nhân giống như phát điên: “Một người, hai người, tất cả đều đối phó ta, tại sao các ngươi không đi chết đi?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Chúng ta không chết, ngược lại chính ngươi đấy, ngươi có thể thử đi chết đi.”
Hồ phu nhân tức giận không nhẹ, thở hồng hộc: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Nhất định phải bức tử ta ở đây sao?”
“Di nương, ngươi nói sai rồi, không ai bức tử ngươi cả.” Giọng nói Hồ Hóa Vũ hòa hoãn lại, trịnh trọng hỏi: “Ta chỉ muốn xác nhận lại một số chuyện, liên quan đến họ Tào, còn có bệnh tình của nãi nãi và Xuân Vũ…”
“Ta không biết, ngươi đừng hỏi ta.” Hồ phu nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên khàn giọng kêu lên: “Giết người. Hồ Hóa Vũ muốn giết ta. Có ai không? Chồng ơi, lão thái thái, nhị thúc… các người mau đến đây, Tiểu Hồ công tử của chúng ta muốn giết mẹ kế…”
Hồ Hóa Vũ nhức đầu không thôi, quát lớn: “Trương Mộ Vân, ngươi náo đủ chưa? Hôm nay ngươi muốn gọi ai đến cũng được, nhưng ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng.”
“Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?” Một nam nhân trung niên mày rậm uy nghiêm cùng với mấy người đẩy cửa bước vào: “Tại sao ngươi lại nói chuyện với Vân di như thế? Cho dù ngươi không thừa nhận nàng là mẹ ngươi, tối thiểu ngươi cũng nên tôn trọng nàng ấy cũng không được sao?”
Hồ Hóa Vũ nhìn thấy người đến, khí thế lập tức giảm hơn phân nửa, cung kính hỏi một tiếng: “Cha, tại sao cha lại đến đây?”
Người này chính là cha của Hồ Hóa Vũ, Hồ Ứng Hùng, cũng là gia chủ đương thời của Hồ gia. Tuy nhiên, lúc trước ông phạm vào một sai lầm lớn, bị Hồ lão thái thái xử lý, sau đó để Hồ Hóa Vũ tạm thời thay mặt gia chủ quản lý mọi việc.
Cho nên, Hồ Ứng Hùng cũng cảm thấy ngứa mắt với đứa con trai này, chỉ là ngại có lão thái thái đằng sau ủng hộ, chỉ có thể tạm thời lựa chọn ẩn nhẫn.
“Thế nào, Hồ gia ta không thể đến sao?” Hồ Ứng Hùng lạnh lùng quét mắt nhìn khắp phòng khách, nhìn thấy Tào Trị Bản đã chết, cháu trai Tào Trị Bản bị treo trên tường, lập tức quát lạnh: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại loạn thành như thế? Là ai đã giết Tào lão tiên sinh?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ngươi nói lão đầu nhi ngu ngốc này sao? Là ta xử lý đấy.”
“Ngươi là ai?” Hồ Ứng Hùng nhướng mày, sắc mặt trở nên giận dữ: “Ngươi dám ra tay giết người ở Hồ gia, ngươi chán sống rồi sao?”
“Đúng, sống được quá nên phiền. Nếu không, ngươi đến giết ta đi?” Hạ Thiên mỉa mai.
Hồ Ứng Hùng càng thêm giận dữ. Trong lúc ông ta dang định phát tác, Hồ Hóa Vũ vội ngăn lại, nhanh chóng giải thích: “Hắn là Hạ Thiên, vị cô nương này là Cửu cô nương, đều là khách quý mà nãi nãi cố ý bảo con mời đến.”
“Con mẹ nó khách quý gì chứ?” Hồ Ứng Hùng chỉ vào phòng khách hỗn độn: “Đây là việc mà khách nên làm sao?”
Hồ Hóa Vũ lập tức lên tiếng: “Để con giải thích, chuyện là như thế này…”
“Không cần giải thích.” Hồ Ứng Hùng vung tay lên cắt ngang lời Hồ Hóa Vũ, sau đó quay sang nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Hai người các ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta, về sau đừng xuất hiện ở Nam Cương nữa. Nếu không, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
Cái kiểu không phân tốt xấu lập tức đuổi người, đây thật sự là hành động của người não ngắn, cũng là điềm báo của rất nhiều tên ngốc bị Hạ Thiên đánh tơi bời.
“Cha, cha không thể làm như vậy được.” Hồ Hóa Vũ đang định nói tiếp, Hồ phu nhân đột nhiên khóc rống lên.
“Chồng ơi, chàng đến đúng lúc lắm.” Hồ phu nhân lệ rơi đầy mặt, khóc đến thương tâm: “Nếu chàng không đến, chắc ta không còn nhìn thấy chàng được nữa. Chàng không nhìn thấy vừa rồi nó hung hăng đến như thế nào đâu. Vì hai người ngoài này, chẳng những nó đánh chết Tào lão tiên sinh, mà còn muốn đánh chết ta…”
Hồ Ứng Hùng bước qua ôm lấy vợ của mình, sau đó quát lớn với Hồ Hóa Vũ: “Ngươi đúng là phản thiên. Nãi nãi ngươi để ngươi tạm thời quản lý sự vụ gia tộc, ngươi thật sự cho rằng mình là gia chủ?”
“Con không có ý này.” Hồ Hóa Vũ lắc đầu phủ nhận.
“Không có thì tốt.” Hồ Ứng Hùng quát to một tiếng: “Bây giờ, ta muốn dùng thân phận chủ nhà đuổi hai người kia ra ngoài, ngươi thử cản xem sao?”
Hồ Hóa Vũ im lặng không nói, cũng không tỏ thái độ.
“Muốn đi, chúng ta sẽ tự đi.” A Cửu khó chịu nói: “Nhưng muốn đuổi chúng ta đi, xin lỗi, chúng ta không đi.”
“Hừ, muốn leo lên đầu Hồ gia chúng ta sao?” Hồ Ứng Hùng hừ lạnh một tiếng, dường như đã sớm có chuẩn bị, liền nói với những người đằng sau: “Mấy vị nhân huynh, hai người kia phải phiền đến các ngươi rồi. Mọi người đừng giết, đánh gãy tay gãy chân ném xuống núi là được.”
Quả nhiên không hổ là vợ chồng, phương pháp xử lý chẳng khác gì Hồ phu nhân.
“Bọn họ…” Lúc này, Hồ Hóa Vũ mới nhìn rõ những người sau lưng cha của hắn ta, không khỏi sợ hãi: “Là cổ sư bên trong Nguyệt Phương Nguyên?”
Hắn ta quay sang nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Các ngươi đi mau đi, tuyệt đối không thể xung đột với những người này. Nếu không…”
Vèo.
Hắn ta còn chưa nói hết, hai cổ sư đã vọt đến bên cạnh Hạ Thiên, nhẹ nhàng bóp hai tay hai chân của hắn, âm thanh xương cốt gãy vụn phát ra.
“A…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận