Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1708. Bức tranh loã thể của Thạch Thuần

Thật ra thì Tôn Vân lớn lên cũng xem như xinh đẹp, nhưng dáng người bình thường, mặt khác, nét xinh đẹp của Tôn Vân rất bình thường so với Thạch Thuần.
"Thuần Thuần, tại sao ngươi lại ở đây?" Hạ Thiên vẫn có chút không rõ, ở trong ấn tượng của hắn, Thuần Thuần phải còn đang ở thành phố Mộc Dương mới đúng.
"Anh rể ta đã nói ngươi không quan tâm ta chút nào rồi!" Thạch Thuần bĩu môi, có chút không vui, "Ta lên đây học đại học mà, đúng rồi, điều này nói rõ ít nhất bốn năm rồi, ngươi chưa từng tới nơi này của Ninh Khiết tỷ, ngươi vẫn không đủ quan tâm đối với Ninh Khiết tỷ, bốn năm này, ta thường xuyên đến đây chơi."
"Vậy à, vậy ngươi đã tốt nghiệp đại học chưa?" Hạ Thiên xem như đã hiểu được.
"Vừa tốt nghiệp, ta lười đi học nghiên cứu sinh, cho nên chuẩn bị tìm làm việc, nhưng bây giờ còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì." Thạch Thuần nháy mắt, "Anh rể, ngươi nói ta làm công việc gì thì tốt bây giờ?"
"Không biết." Hạ Thiên hiển nhiên không hiểu việc đó, "Ta cảm thấy không làm việc là tốt nhất."
"Nhưng nếu không làm việc gì thì sẽ rất nhàm chán." Thạch Thuần bĩu môi, "Trước đó, chị hai nói ta học quản lý gì đó, nói sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp giúp nàng quản lý công ty. Nhưng ta cảm thấy chuyện đó rất nhàm chán, đúng rồi, anh rể, ta học vẽ tranh, ngươi nói ta làm hoạ sĩ được không?"
"Hoạ sĩ?" Hạ Thiên hơi suy nghĩ, "Không rõ, ta cảm thấy vẽ tranh còn không bằng trực tiếp chụp hình luôn đi."
"Anh rể, vậy là ngươi không hiểu rồi, vẽ tranh khác với chụp ảnh, vẽ tranh là..." Hiển nhiên Thạch Thuần còn muốn giải thích một chút vẽ tranh khác chụp ảnh ở chỗ nào, nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị đánh gãy.
"Thuần Thuần, ta không muốn hiểu việc đó." Hạ Thiên uể oải nói.
Thạch Thuần trừng mắt Hạ Thiên, anh rể thật là, không thể để cho nàng nói xong sao?
"Được rồi, ta không nói với ngươi nữa, nãy giờ ta đang vẽ tranh, còn chưa vẽ xong, bây giờ ta tiếp tục đi vẽ đây." Thạch Thuần không quá cao hứng, nói xong cũng quay người chạy lên lâu.
"Vậy, anh rể, ta, ta cũng đi đây." Tôn Vân cũng rất nhanh chạy lên lầu.
Thạch Thuần rất nhanh đã chạy tới lầu ba, nàng đã học vẽ được một thời gian. Bởi vì nàng định định cư ở đây nên Ninh Khiết trực tiếp cho nàng một phòng coi như phòng làm việc, để nàng chuyên dùng để vẽ tranh.
Trước đó, Thạch Thuần đúng là đang vẽ tranh, vẫn chưa vẽ xong. Mà bâu giờ, nàng lại tiếp tục bắt đầu vẽ, chỉ có điều trong lòng của nàng lại hơi loạn một chút.
"Thạch Thuần, người đó thật sự là anh rể của ngươi sao?" Không biết Tôn Vân đã đi vào từ khi nào, nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là thật." Thạch Thuần không ngẩng đầu, "Ta chỉ có một người anh rể à."
"Nhưng ta nhớ được ngươi đã nói, chị của ngươi lớn hơn ngươi rất nhiều, hình như lớn hơn hai mươi tuổi mà?" Tôn Vân hơi hiếu kỳ, "Như vậy tuổi của anh rể ngươi phải xấp xỉ tuổi của chị ngươi chứ?"
"Không phải đâu, anh rể nhỏ hơn chị ta mười tuổi mà." Thạch Thuần lắc đầu.
"Cho dù như thế thì anh rể ngươi phải hơn ba mươi tuổi mới đúng chứ?" Tôn Vân vẫn còn có chút hoài nghi, "Nhưng nhìn hắn chỉ mới hai mươi tuổi, tuổi có vẻ không chênh lệch quá nhiều với chúng ta."
"Hắn đã hơn ba mươi tuổi, chỉ là nhìn trẻ tuổi thôi, thật ra thì chị của ta nhìn cũng còn rất trẻ." Thạch Thuần thuận miệng nói: "Tôn Vân, có một số việc ngươi không hiểu đâu. Anh rể của ta là thần y, có thể giúp cho người ta trở nên trẻ rất lâu, đại khái chính là như vậy."
Thạch Thuần đương nhiên không thể nói rõ chuyện đó với Tôn Vân được. Cho dù quan hệ giữa nàng và Tôn Vân rất tốt, nhưng loại chuyện tu tiên này hiển nhiên không thể tùy tiện nói cho người ngoài.
"Thần kỳ như vậy sao?" Tôn Vân sợ hãi thán phục, sau đó nhìn bản vẽ trước mặt Thạch Thuần, càng thêm sợ hãi than, "Quao, Thạch Thuần, ngươi vẽ thật là đẹp mắt!"
"Là rất đẹp." Một âm thanh vang lên ở bên cạnh.
Thạch Thuần lập tức giật nảy cả mình: "Anh rể, không cho ngươi xem..."
Còn chưa dứt lời, bức phác họa đã không còn.
"Anh rể, ngươi trả cho ta, nhanh trả lại cho ta!" Thạch Thuần gấp hơn, vì bức phát họa đã bị Hạ Thiên cướp đi.
"Thuần Thuần, chân dung nhân thể này của ngươi nhìn thật rất đẹp, mà còn rất quen mắt, đây là vẽ chính ngươi sao?" Hạ Thiên vẫn đang thưởng thức rất nghiêm túc, thứ đó thật ra chính là một bức phác hoạ, nhưng cũng không phải phác hoạ bình thường.
Là phác hoạ nhân thể, hơn nữa còn là loại phác hoạ nhân thể không mặc quần áo.
"Anh rể, ngươi nhanh trả lại cho ta đi!" Gương mặt xinh đẹp của Thạch Thuần đỏ bừng.
"Thuần Thuần, dáng người trên bức phát thảo này hình như tốt hơn ngươi rất nhiều, ngươi giở trò dối trá như vậy không tốt đâu nha." Hạ Thiên lại nói rất chân thành.
Ừm, Thạch Thuần vẽ bản thân càng thêm gợi cảm hơn.
"Ta không có giở trò dối trá, là ta nhìn vào trong gương, rồi mới vẽ lại bộ dáng của mình!" Thạch Thuần hơi không phục, nhưng nàng lập tức cảm thấy không đúng, tại sao nàng phải giải thích việc này?
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Thạch Thuần đã lập tức lại nói ra: "Tóm lại, anh rể ngươi mau trả bức phác hoạ lại cho ta, bức phác họa đó không thể truyền ra ngoài!"
"Không sao đâu, sẽ không lưu truyền ra ngoài." Hạ Thiên tiện tay ôm bức phác hoạ vào trong lòng, "Ta sẽ giữ lại từ từ ngắm nhìn."
Thạch Thuần lập tức trợn tròn mắt, sau đó nàng bắt đầu hối hận, sao nàng không thể giống như người khác đi tìm người mẫu chứ? Sao nhất định phải vẽ chính mình chứ? Lần này tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
"Anh rể, cuối cùng thì ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng trả bức phác họa kia lại cho ta?" Thạch Thuần sắp điên lên rồi, tuy nói anh rể đã đồng ý sẽ không đưa bức phát họa này cho người khác, nhưng nếu không cẩn thận thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận