Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3759: Chỉ là dung mạo của ngươi không dễ nhìn mà thôi

“Tìm, tìm được rồi.” Hoàng Vũ Thực từ túi xách của Lệ Lệ Á mò ra được một cái bình sứ nhỏ, đổ ra nửa viên thuốc còn sót lại, nhét vào miệng em gái của mình.
Lệ Lệ Á nuốt viên thuốc, vội vàng rót cho mình mấy cốc nước lớn mới miễn cưỡng nuốt xuống.
Phù. Một lúc lâu sau, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt một lần nữa khôi phục lại vẻ đẹp.
Bành.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta vội vàng mở ra. Người tiến vào là Bạch Tiểu Lâu, chỉ là hai tay nàng ta cũng ôm mặt.
“Cái gì vậy?” Lệ Lệ Á giật mình. Khi nhìn thấy người đến là Bạch Tiểu Lâu, nàng ta thực sự tức giận không nhẹ: “Ta không phải bảo ngươi biến ra ngoài sao, tại sao ngươi lại trở về?”
“Á, Á tỷ, ta, ta…” lúc này, Bạch Tiểu Lâu mới ngẩng đầu lên, trên mặt cũng xuất hiện vô số điểm lấm tấm màu đỏ: “Trên mặt ta xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, khó chịu cực kỳ.”
Lệ Lệ Á lấy làm kinh hãi, không khỏi kinh ngạc: “Tại sao ngươi cũng bị như vậy?”
“A!”
Lúc này, Hoàng Vũ Thực cũng kêu thảm một tiếng, vô thức đưa tay cào mặt mình: “Ngứa quá, mặt ta ngứa quá.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lệ Lệ Á ngây ra: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Mặt Hoàng Vũ Thực thật sự ngứa đến không chịu nổi, nói với Lệ Lệ Á: “Có thể là do nghiện đan rồi.”
“Không thể nào, chúng ta mới uống Nhiễm Nhan Đan tháng trước, không có lý nào nhanh như vậy đã bị nghiện.” Lệ Lệ Á kinh ngạc, cực kỳ không hiểu: “Có khi nào các ngươi đắc tội người nào, bị trúng ám chiêu của họ?”
Hoàng Vũ Thực nói: “Em gái, đừng nói cái gì, mau cho ta một viên Nhiễm Nhan Đan đi, nếu không, mặt của ta sẽ nát mất.”
“Nhiễm Nhan Đan còn đắt hơn so với Thấm Nguyệt Hương gấp trăm lần, mỗi tháng ta cũng chỉ có hai viên.” Lệ Lệ Á nói: “Nửa viên còn lại ta đã uống vừa nãy.”
Hoàng Vũ Thực cào mặt của mình đến nước mủ chảy ròng ròng, đau đớn gào lên: “Ngươi mau tìm Bạch gia đi, bảo bọn họ nhanh nhanh đưa đến.”
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Ngươi cho rằng Bạch gia là của ta sao?” Lệ Lệ Á tức giận từ chối: “Cho dù Bạch gia đồng ý cho, chúng ta ít nhất ngày mai mới có thể lấy được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta là anh ruột của ngươi đấy, ngươi cũng không thể để ta toàn thân nát rữa mà chết được.” Hoàng Vũ Thực gấp lên. Nếu còn kéo dài nữa, đoán chừng tính mạng của hắn ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Tiểu Lâu vẫn cố nén cơn đau nhưng mặt của nàng ta cũng bắt đầu nát ra.
“Bây giờ chỉ có một cách.” Lệ Lệ Á nói: “Các ngươi có thể uống Thấm Nguyệt Hương, hẳn có thể hóa giải được triệu chứng này, dược hiệu có đến mười hai tiếng, đủ cho các ngươi chống đỡ đến ngày mai. Hoặc các ngươi tìm người đã khiến các ngươi trúng chiêu, bảo hắn buông tha cho các ngươi.”
Hoàng Vũ Thực vội vàng đưa tay ra với em gái: “Mau đưa Thấm Nguyệt Hương cho ta, ta là anh trai ruột của ngươi đấy.”
“Xin cho ta một miếng.” Bạch Tiểu Lâu cố nén cơn đau, nghiến răng cầu khẩn.
Lệ Lệ Á hừ lạnh một tiếng: “Mỗi tháng ta cũng chỉ được có ba miếng Thấm Nguyệt Hương. Trước đó ta đã dùng hết hai miếng, miếng cuối cùng đã bị các ngươi lãng phí vừa nãy đấy.”
“Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết sao?” Hoàng Vũ Thực nhớ đến vừa rồi hắn ta vì làm bộ nên đã giẫm nát Thấm Nguyệt Hương, bây giờ hắn ta tức đến mức chỉ muốn cho mình một bạt tai.
“Đây chính là trà hương thượng đẳng, chỉ cần không bị dính nước, cho dù bị giẫm nát cũng vẫn còn tác dụng.” Lệ Lệ Á lạnh lùng nói.
Hoàng Vũ Thực không biết nghĩ đến điều gì, lập tức lấy một miếng vải che mặt của mình lại, sau đó mở cửa phòng xông ra ngoài.
Lúc này, Bạch Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng.
“Ngươi còn không đi, chẳng lẽ ngươi muốn mặt của mình nát đi mà chết?” Lệ Lệ Á hờ hững nhắc nhở.
Bạch Tiểu Lâu cũng không do dự nữa, cũng xông ra ngoài.

Cùng lúc đó.
Dương San và Hàn Nhạc Hân đã rửa mặt xong, thậm chí còn trang điểm, thay một bộ quần áo chính thức thích hợp cho đại hội giao lưu.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, thật ra nàng không cần trang điểm, không trang điểm lại càng đẹp hơn.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Dương San mỉm cười: “Trang điểm có đôi khi không phải để xinh đẹp mà là một lễ nghi.”
“Đúng đấy, đàn ông các ngươi thì biết cái gì.” Hàn Nhạc Hân nhịn không được trào phúng Hạ Thiên: “Các ngươi muốn nhìn người đẹp nhưng lại không muốn nữ nhân trang điểm, nhưng nếu không trang điểm thì lại sợ chỗ này không đẹp, chỗ kia không hoàn mỹ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mặt vợ Tiểu Tiểu Dương vốn đã rất hoàn mỹ, không có chỗ nào là không đẹp, chỉ có dung mạo của ngươi là không dễ nhìn mà thôi.”
“Dung mạo ta không dễ nhìn?” Hàn Nhạc Hân bất mãn phản bác: “Ta nói thế nào cũng là đại mỹ nữ, có mười mấy vạn người bỏ phiếu cho ta trên bảng xếp hạng đấy.”
“Chuyện này chỉ có thể nói những người kia không có ánh mắt.” Hạ Thiên nói.
Dương San đánh nhẹ Hàn Nhạc Hân một cái, cười nói: “Ngươi đừng tranh luận với hắn làm gì, ngươi tranh không lại đâu.”
“Người ta thường nói nữ nhân hay hướng ngoại, quả nhiên là thật. Trước kia, ngươi lúc nào cũng đứng về phía ta vô điều kiện.” Hàn Nhạc Hân làm ra vẻ thương tâm: “Bây giờ có nam nhân rồi, ngươi ném người bạn thân này sang một bên, đúng là trọng sắc khinh hữu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận