Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2603: Mã đạo trưởng

Ngày thứ hai, Ninh Nhụy Nhụy dẫn theo theo Thạch Thuần đến trạm cao tốc.
Sau khi lên tày, Thạch Thuần nhìn chỗ trống đằng trước, ngoảnh đầu nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Nhụy Nhụy tỷ, sao không thấy anh rể thế? Chúng ta không chờ hắn sao?”
“Không cần chờ.” Ninh Nhụy Nhụy tiện tay cầm một cuốn tạp chí, thản nhiên lật xem.
Thạch Thuần không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Hôm qua hắn đi tìm Lam Y Nhân, ngươi nói xem tại sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Thạch Thuần nói.
Thạch Thuần ngơ ngác, sau đó tròng mắt xoay chuyển, lập tức hiểu ra, tiếp theo phát hiện ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy nhìn nàng không đúng lắm liền biến sắc, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Không biết nha, Nhụy Nhụy tỷ, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi tém lại đi.” Ninh Nhụy Nhụy gõ vào ót Thạch Thuần, “Ngươi chính là tiểu Hạ Thiên, trong lòng đen tối vậy mà còn giả vờ ngây thơ cái gì.”
Thạch Thuần mở to mắt, cười hì hì: “Ta thật sự không biết mà.”
“Biết cũng được, không biết cũng được.” Ninh Nhụy Nhụy đeo bịt mắt, dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, “Không cần chờ hắn đâu, đến lúc đó hắn sẽ tự xuất hiện.”
Trong lòng Thạch Thuần cũng nghĩ vậy, không tiếp tục hỏi nữa, mà ăn bánh và đồ ăn vặt do nhân viên phục vụ mang tới.
Đây là ghế ngồi thương mại, trong toa chỉ có năm chỗ ngồi, rõ ràng vừa yên tĩnh vừa trống trải, bốn phía chỉ có mỗi tiếng ăn uống nhóp nhép của Thạch Thuần vang lên.
Lúc sắp xuất phát lại có hai người đi vào.
Vậy mà lại là một đạo sĩ trẻ dẫn theo một nữ trợ lý, chậm rãi đi vào.
“Ấy, hai vị ngại quá, bần đạo làm phiền rồi.” Lúc đạo sĩ trẻ tuổi nhìn thấy Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy ánh mắt hắn bỗng dưng sáng lên, cực kỳ khách khí nói.
Ninh Nhụy Nhụy bỏ bịt mặt xuống, liếc nhìn đạo sĩ kia, gật đầu coi như chào hỏi.
“Ngươi là đạo sĩ hả?” Thạch Thuần liếc nhìn người mặc đạo bào, trong tay cầm phất trần, không khỏi tò mò hỏi: “Là đạo sĩ thật hay là đồ lừa đảo vậy?”
“Cô nương thật là biết đùa.” Đạo sĩ trẻ tuổi cười hai tiếng, chậm rãi đi đến ghế trước, sau khi ngồi xuống lại nói: “Bần đạo tên Mã Dật Trần, thuở nhỏ xuất gia, đương nhiên là đạo sĩ hàng thật giá thật, nếu như là giả thì cho ngươi đổi đấy, đây là danh thiếp của ta.”
Nói xong Mã đạo trưởng liền lấy ra hai tấm danh thiếp vàng chóe từ chỗ nữ trợ lý, đưa cho Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần.
“Ồ, ta là Thạch Thuần, đây là chị ta Ninh Nhụy Nhụy.” Thạch Thuần cười hì hì giới thiệu.
Mã đạo trưởng nghe thấy tên của Ninh Nhụy Nhụy liền cảm thấy hình như đã nghe ở đâu rồi, tỉ mỉ nghĩ lại thì không có manh mối gì, chỉ nói: “Hai vị đều là nhân vật tiên tử, tên cũng đúng tràn ngập ý thơ, bần đạo gặp được hai vị đúng là phúc ba đời.”
“Đạo trưởng khách khí rồi.” Ninh Nhụy Nhụy lễ phép nhận danh thiếp, liếc một cái liền tiện tay thu lại, hoàn toàn không để ý chi.
“Ấy, ngươi là đạo sĩ của núi Chung Nam sao?” Thạch Thuần lật danh thiếp, có chút bất ngờ nói: “Đúng lúc chúng ta muốn đi núi Chung Nam.”
Trong mắt Mã đạo trưởng lóe lên một tia sáng, nụ cười càng lúc càng sáng lạn: “Vậy thì khéo quá, bần đạo là trụ trì của Linh Thiền Quân tại núi Chung Nam, nếu như hai vị không ghét bỏ thì đến lúc đó cứ để bần đạo tận tâm tận nghĩa.”
Thạch Thuần ồ một tiếng, giơ ngón tay cái: “Ngươi trẻ như vậy đã là trụ trì rồi, lợi hại thế, đúng là tuổi trẻ có tài.”
“Đâu có, đâu có.” Mã đạo trưởng giống như được kích thích hoocmon, tinh thần cả người xán lạn, tươi cười khắp mặt nói: “Có thể gặp được hai vị cũng coi như là có duyên, không biết hai vị xưng hô sao nhỉ, có tiện để lại phương thức liên lạc không, bần đạo biếu hai vị mỗi người một viên tiên đan do ta đích thân luyện chế.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy không khỏi cau mày, trong lòng đã liệt đạo sĩ này vào hàng lừa đảo.
“Wow, tiên đan?” Thạch Thuần lại vô cùng bất ngờ, con ngươi tỏa sáng lung linh, “Lẽ nào Mã đạo trưởng là thần tiên à?”
“Thần tiên thì chưa phải, chỉ là người tu hành thôi.” Mã đạo trưởng không khỏi khiêm tốn, bày ra phong thái: “Đặc biệt là con đường luyện tiên đan, coi như có chút thành tựu, nếu như hai vị thấy hứng thú thì có thể tham gia tiên hội Linh Thiền Nhất do ta thành lập, ngoại trừ mỗi tháng đều sẽ có một viên tiên đan, bần đạo còn có thể giúp các ngươi giải quyết tất cả nghi ngờ trong đời, thậm chí cùng nhau tu hành đại đạo chưa biết chừng.”
Không cần nói thì Ninh Nhụy Nhụy trên cơ bản đã có thể xác định người này là một kẻ lừa đảo, cái gì mà tiên đan đại đạo chứ, tu hành giải quyết phiền não, đều là mánh lưới lừa tiền lừa sắc.
“Thật sao, ngươi giỏi thế.” Thạch Thuần gần như tin hắn, ánh mắt xoay vòng vòng, mới thế đã tỏ vẻ bị mê hoặc, “Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta nhập hội đi.”
“Ngươi thích thì chơi, ngược lại ta không có hứng thú.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài một hơi, nàng không lo lắng Thạch Thuần có bị tên này lừa hay không, vì đây chính là phiên bản nữ của Hạ Thiên, nàng ta chơi đùa người khác đâu có kém, dường như ngoại trừ Hạ Thiên thì không ai có thể chơi lại nàng.
Mã đạo trưởng thấy Ninh Nhụy Nhụy thật sự không hứng thú gì, thế là lại tung ra đề tài khác: “Nếu như Ninh tiểu thư không hứng thú với tu hành, thì ở chỗ bần đạo còn có vài đan dược dưỡng nhan, có thể làm cho nhan sắc không già, vĩnh viễn trẻ đẹp.”
“Chỉ cần nuốt là nhanh chóng trở nên rạng rỡ, khiến vẻ ngoài của ngươi nâng cấp thêm một bậc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận