Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2266. Hai tên ngốc đó chưa chết đâu

"Sư phụ, chân của ngươi......" Triệu Thanh Thanh sợ hết hồn, còn tưởng rằng Hạ Thiên không phát hiện, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Thiên xem thường khoát tay áo:"Không có chuyện gì, không cần để ý tới."
"Không ngờ bản lãnh của ngươi thì xoàng thôi, mà can đảm lại có thừa!" Cô gái kia có phần tán thưởng Hạ Thiên,"Cũng không biết tại sao Lục Thắng Lương lại sợ ngươi như vậy, âm Y Môn thật sự thua trên tay ngươi sao?"
"Bản lãnh của ngươi mới xoàng thì có." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái,"Ngoại trừ điều khiển mấy con sâu này, ngươi còn có bản lĩnh gì không? Nếu có, tốt nhất là ngươi mau mau dùng, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu."
"Trương Mục Hạ ta là cổ sư thiên tài trăm năm khó gặp của cổ giới, tài nghệ điều khiển cổ trùng khiến người ta không tưởng tượng nổi." Cô gái trẻ ngạo nghễ nói:"Nhưng mà đối phó ngươi thì không cần dùng các chiêu số khác. Chỉ cần ta vẫy tay một cái, sâu độc sẽ gặm ngươi đến không còn miếng xương nào."
Cô gái đột ngột vung tay, chỉ thấy bầy sâu độc bao quanh Triệu viện trưởng và Lạc Ngọc Minh rút đi như nước thủy triều, đúng là ăn sạch tận xương, chỉ còn lại một vài mảnh vụn.
"Đây là sâu độc sao?" Triệu Thanh Thanh cau mày, ở trong ấn tượng của cô, loại động vật như sâu độc này không phải đều ký sinh trong thân thể người, sau đó khống chế hành vi cử chỉ người ta đấy sao, từ khi nào đã có thể trực tiếp sử dụng như vũ khí, hơn nữa còn kinh khủng như vậy.
Nghe Triệu Thanh Thanh nói, cô gái khịt mũi coi thường:"Đúng là ếch ngồi đáy giếng, sâu độc có ngàn vạn loại, các ngươi biết chẳng qua chỉ là một hai loại trong đó mà thôi. Loại sâu độc ta dùng là Huyền Phệ cổ, vốn là chuyên dùng để tẩy trừ các loại xương cốt, nhưng có thể đồng thời điều khiển hơn vạn con thế này thì chỉ có một mình ta."
"Nghĩa là ngươi không còn chiêu gì khác, đúng không?" Hạ Thiên khá thất vọng:"Vậy ngươi có thể cút được rồi, ta không có hứng thú lãng phí thời gian với ngươi."
"Hạ Thiên, mồm miệng ngươi thật đáng ghét!" Cô gái tức giận đùng đùng, chỉ vào Hạ Thiên nói:"Vốn còn muốn mời chào ngươi, bây giờ ta thấy giết ngươi thì tốt hơn đấy."
"Nói nhảm nhiều quá." Thân hình Hạ Thiên chợt lóe, giống như quỷ mị xuất hiện trước mắt cô gái, thẳng tay tung một quyền vào mặt nàng ta.
Cô gái trẻ cũng lấy làm kinh hãi, vội lui về sau, không nghĩ tới hai chân Hạ Thiên bị sâu độc quấn lấy mà vẫn hoạt động được, tốc độ còn nhanh như thế.
"Lên, Vạn Cổ Quần Phệ, đi chết đi !"
Tiếp theo, giơ tay lên chỉ huy, sâu độc từ trên bốn vách tường cả trần nhà và mặt sàn cùng nhau dâng lên, tầng tầng bao vây Hạ Thiên:"Ta xem ngươi có chết không!"
"ẦM!"
Hạ Thiên chỉ ra một quyền, trong nháy mắt sâu độc quấn trên người hắn bị đánh nát, xác trùng rơi lả tả xuống đất.
"Tóm lại nếu như không có chiêu khác, vậy ngươi có thể trực tiếp đi chết rồi." Hạ Thiên lười biếng nói.
Cô gái trẻ lộ ra vẻ mặt không tin nổi:"Những con Huyền Phệ Trùng này có thể cắn nát cả kim cương, sao ngươi có thể không tổn thương cọng tóc nào."
"Có gì là không thể, không phải ngươi cũng tận mắt thấy đấy sao?" Triệu Thanh Thanh đứng bên cười nói:"Ngươi thật sự cho rằng chút trò vặt này cũng gây thương tổn cho sư phụ ta được sao? Ngươi cũng quá tự tin rồi đó."
Cô gái trẻ ngớ người, vẫn không dám tin vào những gì mình thấy, từ nhỏ nàng đã là cổ sư thiên tài được bồi dưỡng trong tộc, sở hữu thiên phú với cổ đạo vượt xa người thường, người khác nhiều nhất chỉ có thể điều khiển ba con cổ mẫu, mà mức cao nhất của nàng là chục con. Nàng lại dùng mười con cổ mẫu này luyện ra hơn vạn Huyền Phệ cổ con, chưa có ai có thể đỡ nổi công kích từ vạn con sâu độc này của này. Tuyệt kỹ này của nàng khiến cổ giới kinh hãi, có thể nói là thần kỹ đệ nhất cổ giới, nàng cũng nhờ vậy mà được chọn là thiên tài cổ đạo trăm năm có một.
Song thần kỹ vẫn luôn trăm trận trăm thắng trước nay, lại đánh không lại một quyền của người đàn ông bình thường trước mắt này, điều này thật sự đã vượt ra khỏi tầm nhận thức của cô.
"Ta là ai sao?" Hạ Thiên cười hì hì,"Đồ ma lem, trí nhớ của ngươi cũng quá kém rồi đó. Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất, bây giờ đã nhớ chưa?"
"Ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường, thể chất của ngươi quá đặc biệt, thế mà lại có thể miễn dịch với sâu độc." Cô gái cũng không phải thực sự muốn biết Hạ Thiên là ai, vẻ mặt biến ảo nhiều lần, thế mà càng nói càng hưng phấn:"Ta nhất định phải bắt được ngươi, dẫn về tộc nghiên cứu cẩn thận!"
"Bốp!"
Triệu Thanh Thanh nghe thế khá là khó chịu, tiến lên tung một cước đạp nàng ta ra ngoài:"Nghĩ hay quá nhỉ, dám mơ tưởng sư phụ ta, đã hỏi ý kiến của ta chưa?"
"Các ngươi chờ đó, ta sẽ trở lại." Cô gái thừa cơ mang theo sâu độc còn sót lại xông ra ngoài, chỉ có tiếng nói còn vọng lại:"Hạ Thiên, ta nhất định sẽ bắt được ngươi."
Triệu Thanh Thanh nhìn đống vụn xương còn lại trên mặt đất, đột nhiên nghĩ: ' Phải chăng mục đích của nàng ta là tới giết hai người này diệt khẩu? ''
"Hai tên ngốc đó chưa chết đâu." Hạ Thiên bĩu môi.
"Nghĩa là sao?" Đầu Triệu Thanh Thanh tràn ngập câu hỏi:"Nếu mà bọn họ chưa chết..., vậy thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Kiều Na cũng không hiểu Hạ Thiên nói vậy là có ý gì, mới vừa rồi rõ ràng Lạc Ngọc Minh và Triệu viện trưởng đã bị sâu độc cắn nuốt ngay trước sáu con mắt của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận