Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3278: Hay là các ngươi đều tiến hóa, dùng mắt cũng có thể ăn?

Bữa cơm tối được diễn ra tại nhà ăn cao ốc Thần Y.
Thực đơn là cơm Tây. Một bên bàn dài là ba cô gái xinh đẹp có chút không được tự nhiên, là Thạch Thuần, Liễu Hàm, còn có Vân Tiểu Đông.
Một bên khác là Hạ Thiên.
Ban đầu, Thạch Thuần còn lén nhắn tin cho Tô Bối Bối cầu cứu nàng, nhưng Tô Bối Bối lười lẫn vào, cho nên đã trực tiếp từ chối.
Ninh Nhụy Nhụy, Y Tiểu Âm và A Cửu đều không ở thành phố Giang Hải.
Về phần Lam Y Nhân, thôi đừng suy nghĩ. Nữ nhân này trăm phần trăm đứng về phía Hạ Thiên.
Thạch Thuần thở dài. Xem ra bữa ăn tối này khó thoát khỏi trừng phạt, chỉ hy vọng anh rể sắc lang đừng quá đáng.
Biểu hiện của Liễu Hàm vẫn vô cùng khẩn trương, ánh mắt đảo tới đảo lui, đoán chừng nàng đang ôm tâm tư hành sự tùy theo hoàn cảnh, tùy thời kiếm thời cơ chạy trốn.
Chỉ có Vân Tiểu Đông là tâm sự nặng nề, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, biểu hiện giống như chờ phán tội.
“Tất cả thất thần ra đó làm gì, mau ăn đi.” Hạ Thiên khó hiểu nhìn ba cô gái: “Hay là các ngươi đều tiến hóa, dùng mắt cũng có thể ăn?”
“Anh rể, ngươi muốn đánh muốn phạt thì trả lời nhanh lên.” Vẫn là Thạch Thuần mạnh mẽ, vỗ bàn lớn tiếng nói: “Đúng là chúng ta đã phạm sai lầm, nhưng tội không đáng chết. Ngươi như thế, chúng ta chết cũng không phục.”
Liễu Hàm lập tức lớn tiếng ủng hộ nhưng giọng điệu thấp hơn Thạch Thuần một cấp bậc: “Đúng vậy, không phải chỉ dựa vào mấy chuyện nhỏ của ngươi thôi sao, có cần phải tra tấn chúng ta như thế không?”
“Thúc thúc xấu xa, ngươi nên nói một câu cho dứt khoát đi.” Vân Tiểu Đông cũng không chịu đựng nổi, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm như vậy khiến chúng ta ăn ngủ không yên. Nếu còn ở thêm một chút, bóng ma tâm lý sẽ hình thành mất.”
Hạ Thiên nhìn tư thế của ba cô gái, nhất thời không nhịn được bật cười: “Các ngươi cho rằng ta gọi các ngươi đến chính là muốn mắng các ngươi, đánh các ngươi, trừng phạt các ngươi sao? Trong mắt các ngươi, ta nhàm chán, nhỏ mọn như vậy à?”
“Không phải sao?” Thạch Thuần cau mày, cũng không phải vì Hạ Thiên như thế mà buông lỏng cảnh giác. Nàng hiểu rất rõ vị anh rể này, thường xuyên không theo sáo lộ ra bài, không thể không phòng.
Liễu Hàm ngược lại trầm tĩnh hơn: “Ừm, anh rể, ngươi không phải chỉ muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm thôi chứ?”
Thời gian Vân Tiểu Đông ở chung với Hạ Thiên ngắn nhất, còn chưa hiểu rõ lắm vị thúc thúc xấu xa này của mình, đành quyết định im lặng không nói, ở một bên lẳng lặng quan sát.
“Ta chỉ muốn gọi mọi người ăn một bữa cơm thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Người bôi đen ta trên đời này nhiều lắm, cường độ của các ngươi không đủ đau không đủ ngứa, ta để ý làm gì? Các ngươi có thể dựa vào nó để kiếm tiền cũng tốt mà.”
Thạch Thuần nhìn chằm chằm Hạ Thiên, phát hiện không phải hắn đang nói dối: “Ngươi thật sự không giận?”
“Không đúng.” Liễu Hàm nháy mắt ra hiệu với Thạch Thuần, nhỏ giọng hỏi: “Anh rể không phải bị điên chứ?”
Thạch Thuần đánh Liễu Hàm một cái, tức giận nói: “Ngươi đang nói mò gì vậy?”
Vân Tiểu Đông không nhịn được hỏi: “Thúc thúc xấu xa, vậy ngươi mời chúng ta đến đây chỉ là để ăn cơm?”
“Còn không phải sao?” Hạ Thiên có chút không nói nổi; “Các ngươi nhất định muốn ta trừng phạt các ngươi đúng không? Cũng được, ăn xong bữa cơm, mỗi người đánh ba trăm tát tai, các ngươi hài lòng chưa?”
“Không.” Thạch Thuần hơi đỏ mặt, lập tức giương cờ phản đối: “Anh rể, anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của chúng ta. Hình phạt này, ta kiên quyết phản đối.”
Liễu Hàm cũng muốn phản đối, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Không đúng, anh rể, nếu ngươi không muốn trừng phạt chúng ta, vì sao lại bắt ta đi khiêng gạch, còn lau dọn, ngươi cố ý làm ta sợ sao?”
“Ngươi thì khác.” Hạ Thiên đáp.
“Anh rể.” Liễu Hàm mở to mắt: “Ngươi làm thế là không công bằng.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Có cái gì mà không công bằng?”
“Việc này là cả ba chúng ta cùng nhau làm, dựa vào cái gì chỉ phạt một mình ta?” Hai tay Liễu Hàm chống nạnh, thở phì phò nói: “Tại sao bọn họ lại không có bất cứ trừng phạt mang tính thiết thực nào?”
“Bởi vì Thuần nha đầu xinh đẹp hơn ngươi.” Hạ Thiên đáp.
Liễu Hàm chợt im bặt.
Thạch Thuần muốn bật cười. Đây mới là bản tính của anh rể sắc lang.
“Không đúng, thế còn Tiểu Đông thì sao?” Liễu Hàm không phục. Mặc dù có chút tổn thương lòng tự tôn của Vân Tiểu Đông, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói: “Ngươi không phải muốn nói nàng ấy xinh đẹp hơn ta chứ?”
Hạ Thiên đáp: “Mẹ của nàng ấy xinh đẹp hơn ngươi.”
“Ngươi.” Liễu Hàm tức đến phát khóc: “Hu hu, ngươi khi dễ người khác.”
“Được rồi, đừng giả khóc nữa.” Hạ Thiên khoát tay: “Chỉ cần ngươi về sau đừng dụ dỗ bọn họ nữa, lần này có thể tha cho ngươi.”
“Anh rể, ngươi làm vậy là oan cho ta.” Liễu Hàm lập tức nín khóc, tự nhiên phản bác: “Chuyện này tuyệt không phải do ta dụ dỗ, mà là…”
Hạ Thiên không nói, chỉ liếc nhìn Liễu Hàm.
Liễu Hàm lập tức im miệng. Nàng nhớ đến anh rể của mình có năng lực đọc được tâm tư của người khác. Ý đồ của nàng hoàn toàn không thể gạt được hắn, thôi thì đừng tự rước lấy nhục.
“Ăn cơm đi, thức ăn sắp lạnh rồi.” Lúc này, Lam Y Nhân cùng với nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn lên, phục vụ món đầu tiên.
Ba cô gái biểu hiện khác nhau ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận