Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3005: Không phải thu mua mà là mua

“Chồng, chàng về thì tốt quá rồi.”
Lam Y Nhân nghe được giọng nói của Hạ Thiên, rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Vợ Tiểu Y Y, không có chuyện gì đâu. Nếu nàng mệt, nàng có thể ngủ một lát, dưỡng lại tinh thần.” Hạ Thiên có chút đau lòng nhìn Lam Y Nhân.
“Ta không sao.” Lam Y Nhân lắc đầu, lập tức nhắc nhở: “Chồng, chàng nhớ cẩn thận, người này có gì đó quái lạ. Chỉ cần dính vào đám dây leo đó, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không xuất ra được.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Đám đồ chơi rác rưởi này vô tác dụng đối với chồng của nàng.”
“Hai vị, tâm sự xong chưa?” Nam tử tóc xanh thấy Hạ Thiên đến, chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn thêm hưng phấn: “Hạ Thiên, ngươi trở về thì tốt rồi, vừa lúc ngươi định bán tập đoàn Thần Y bao nhiêu tiền?”
“Ngươi muốn thu mua tập đoàn Thần Y?” Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, A Cửu đã từ cửa sổ vọt vào, nghe được lời nói của người này, không khỏi hỏi ngược lại.
“Không phải thu mua mà là mua.” Nam tử tóc xanh nhìn A Cửu, cười nói: “Chỉ cần các ngươi chịu bán, giá tiền không phải là vấn đề. Các ngươi có thể tùy ý báo ra con số.”
“Chỉ sợ ngươi không trả nổi đâu.” A Cửu lạnh giọng nói.
“Ngươi không cần lo lắng.” Nam tử tóc xanh ngạo nghễ nói: “Các ngươi không tưởng tưởng nổi tài phú chủ nhân nhà ta đâu.”
A Cửu cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được châm chọc một câu: “Nếu đã có tài phú không tưởng tượng nổi, thế ông ta còn đòi mua tập đoàn Thần Y làm gì?”
“Ta không cần phải giải thích điều này với ngươi.” Nam tử tóc xanh cười nhạo, biểu hiện trở nên lạnh lùng: “Hạ Thiên, một câu thôi, ngươi muốn bao nhiêu tiền? Hai trăm triệu, hai chục tỷ, hai trăm tỷ, thậm chí hai nghìn tỷ cũng không thành vấn đề.”
“Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với tiền. Ngươi có nói hai trăm triệu tỷ cũng vô dụng.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm: “Tập đoàn Thần Y vốn là tài sản của vợ ta, không thể bán.”
Mặt nam tử tóc xanh không đổi sắc, hỏi tiếp: “Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần là vật tồn tại trên thế gian, ông chủ của ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
“Muốn mạng của ngươi.” Hạ Thiên nhìn thẳng vào nam tử tóc xanh, tùy ý nói: “Ngươi dám động vào nữ nhân của ta, tên ngốc ngươi không muốn sống nữa rồi.”
Nam tử tóc xanh cười khẽ, một chút cũng không để trong lòng: “Trên thế giới này có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp. Nếu ngươi muốn, một trăm, một ngàn mỹ nữ tuyệt thế sẽ được đưa đến chỗ của ngươi trong vòng ba ngày.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Vậy ngươi đưa đầu của mình đến trước đi.”
“Chỉ vì một nữ nhân, ngươi đã muốn giết ta?” Nam tử tóc xanh cười khẽ hai tiếng, hơi khinh bỉ: “Hạ Thiên, cách cục của ngươi không khỏi quá hẹp hòi. Thiên địa rộng lớn như vậy, thế giới lớn như vậy, chỉ cần ngươi thả lòng ra, nữ nhân nào mà không có, cần chi phải… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, trên mặt đã dính một quyền, cả người bay rớt ra ngoài, đầu cũng bị đánh đến biến hình, giống như một khối đất dẻo cao su bị quăng xuống đất.
Phốc.
Nam tử tóc xanh cũng không phải là người dễ ăn hiếp. Khi cơ thể sắp phá vỡ bức tường bay lên không trung, mấy chục dây leo lập tức cuốn hắn ta trở lại.
“Khí lực rất lớn.” Nam tử tóc xanh sờ cái đầu biến hình của mình, tuyệt không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Đáng tiếc, còn chưa đủ, không tạo thành tổn thương gì cho ta đâu.”
Quả nhiên, hai ba giây sau, đầu của nam tử tóc xanh đã khôi phục lại như bình thường.
“Tên này còn là người sao?” A Cửu nghi hoặc hỏi.
Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Hắn ta vốn không phải người.”
“Ngươi đang mắng hắn ta hay là đang trả lời ta?” A Cửu nghi ngờ nhìn Hạ Thiên.
“Cửu nha đầu, lúc này nàng đừng phạm ngu ngốc.” Hạ Thiên im lặng, sau đó dùng tay vỗ vào bộ phận co giãn từ lưng trở xuống của A Cửu.
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đồ lưu manh, ngươi có thể chú ý tình huống hay không?”
Hạ Thiên cười nói: “Ta có chú ý mà, xúc cảm không tệ.”
“Được rồi, mặc kệ ngươi.” A Cửu liếc mắt, nhắc nhở: “Ngươi nên giải quyết phiền phức trước mắt rồi nói sau.”
“Cái này cũng không tính là phiền phức gì.” Gương mặt Hạ Thiên chỉ toàn là sự khinh thường: “Ta tiện tay là có thể giải quyết.”
Nam tử tóc xanh cười hắc hắc: “Xem ra ta đang bị xem thường, nhưng những kẻ xem thường ta bình thường đều chết rất thảm, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Ngươi không phải đến thu mua tập đoàn Thần Y sao? Tại sao lại chuyển thành giết người?” A Cửu hơi trào phúng.
“Có vẻ các ngươi sẽ không bán.” Nam tử tóc xanh làm ra vẻ đương nhiên: “Chi bằng giết chết các ngươi, đoạt lấy tập đoàn Thần Y, chủ ý này không tệ nhỉ.”
“Chủ ý không tệ.” Hạ Thiên gật đầu tán đồng.
A Cửu im lặng, nhưng ngẫm lại cũng đúng. Trước kia, Hạ Thiên trên cơ bản đều làm như vậy.
“Tuy nhiên, thằng ngu ngươi lại không có bản lãnh đó.” Hạ Thiên nói tiếp nửa câu sau.
“Vậy thì thử một chút đi.” Con ngươi nam tử tóc xanh sáng lên một luồng ánh sáng, ngón giữa và ngón trỏ tay trái nhấc lên: “Hoan vũ đi, hoa thụ cuồng yến.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong nháy mắt, bức tường và mặt đất cả tầng lầu đều mọc vô số chồi non hoa cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận