Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2316. Bí mật của Diệu Diệu

Lúc này, trong phòng Dư Diệu Diệu.
"Ngươi đã biết rồi hả?" Một bóng người mơ hồ đứng trước bệ cửa sổ, ánh trăng từ sau chiếu xuống người hắn, làm nhòa đi mặt mũi của hắn, chỉ loáng thoáng nhìn ra được là một yên đàn ông.
Dư Diệu Diệu nằm trên giường, không nhúc nhích, chỉ có miệng quát hỏi: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
"Tại sao ư?" Người nọ nhấc cằm lên, trong bóng tối ẩn hiện một gương mặt có cái mũi diều hâu dài nhọn,"Ta nói là vì ngươi, ngươi tin không?"
Dư Diệu Diệu cười lạnh: “Ngươi nói xem ta có tin không?"
"Vậy thì ngươi cần gì phải hỏi nữa?" Người đàn ông mũi diều hâu cười hai tiếng khục khục,"Cứ làm bộ như không biết không tốt sao, đến lúc đó ngươi cũng có thể có được thứ ngươi muốn, chúng ta cũng có thu hoạch, chẳng phải là hai bên đều có lợi?"
" Thanh xuân của ta thì sao? Tình cảm của ta thì sao? Có trả lại được tất cả cho ta không?" Dư Diệu Diệu giận không kềm được, nhưng thân thể không nhúc nhích được, chỉ có thể gầm thét quát hỏi đối phương.
Không thể không nói, cách âm của căn phòng này quả thật tuyệt hảo, rõ ràng Diệu Diệu dùng hết sức gầm thét nhưng trong cả căn biệt thự, trừ người đàn ông mũi diều hâu kia ra không có bất cứ ai nghe thấy tiếng Diệu Diệu. "Chính ngươi từng nói ngươi là người theo chủ nghĩa không kết hôn mà, chưa quên đấy chứ."
Người đàn ông mũi diều hâu khẽ cười: “Cho nên, từ đầu là ngươi lừa gạt tình cảm của ta, ta mới là người bị hại."
Dư Diệu Diệu nghe những lời tuyệt tình như thế.., hốc mắt đỏ lên, cố nén không bật khóc: “Được, đúng là mắt ta bị mù, mới coi trọng ngươi. Nhưng người nhà của ta vô tội, bỏ qua cho bọn họ đi."
"Ngươi nói vậy là hơi vô lý rồi." Người đàn ông mũi diều hâu khẽ lắc đầu,"Tự ngươi cũng mời thầy thuốc sang đây xem rồi, cha ngươi căn bản không có bất kỳ bệnh gì, sao lại nói bỏ qua chứ."
Một chút xíu hi vọng trong mắt Dư Diệu Diệu cũng vụt tắt, đột nhiên thở dài: “Bạn bè ta không liên quan gì đến chuyện này, ngươi cũng có thể buông tha chứ."
"À, chuyện này thì ta có thể chắc chắn trả lời ngươi." Người đàn ông mũi diều hâu hết sức quyết đoán nói: “Không được. Hơn nữa, đêm hôm nay bọn họ phải chết."
"Ngươi dám!" Dư Diệu Diệu ra sức phản kháng, quát người đàn ông mũi diều hâu: “Nếu ngươi dám động đến một sợi lông của bọn hắn, ta tuyệt đối sẽ báo thù, không chết không thôi!"
"Muộn rồi." Người đàn ông mũi diều hâu lấy điện thoại di động ra, nghe một cuộc điện thoại, sau đó giơ điện thoại lên. Trong điện thoại di động vang lên mấy tiếng súng rất nhỏ, tiếp theo là giọng một người nào đó báo cáo đã giết chết đôi nam nữ trong phòng.
"Dư Diệu Diệu, ta cho ngươi thêm một cơ hội suy nghĩ lại." Người đàn ông mũi diều hâu nhếch miệng cười, trong bóng đêm lộ ra một đôi mắt lóe hàn quang: “Gia nhập tổ chức của ta, để chúng ta che chở. Thì kẻ địch của ngươi có thể giao cho chúng ta giải quyết, cha ngươi cũng không cần chết nữa, sản nghiệp gia đình ngươi cũng có thể bảo toàn."
Dư Diệu Diệu đầu óc vẫn thanh tỉnh, thẳng thừng cự tuyệt: “Ngươi mơ đi!"
"Đừng hấp tấp, ta cho ngươi thêm thời gian hai ngày để suy nghĩ." Người đàn ông mũi diều hâu cười nhạt, tựa hồ đã sớm đoán được câu trả lời của Dư Diệu Diệu: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải đồng ý, đến lúc đó sợ là điều kiện sẽ bất lợi hơn nhiều."
Trong lòng Dư Diệu Diệu vừa hối hận vừa căm tức, nhưng lại hoàn toàn không thể làm gì, không ngăn được hai hàng nước mắt.
"Được rồi, sẽ không quấy rầy Dư đại tiểu thư nghỉ ngơi nữa, sáng sớm ngày mai nhớ nhặt xác cho hai vị bằng hữu của ngươi nha." Người đàn ông mũi diều hâu cười ha hả, tương đối hài lòng với vẻ mặt của Dư Diệu Diệu. Lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba, hơn nữa còn mang vẻ lười biếng đắc ý: “Thằng ngốc nhà ngươi thử nghĩ xem làm sao nhặt xác cho mình thì hơn."
"Ai đó!" Người đàn ông mũi diều hâu sợ hãi cả kinh, lớn tiếng quát hỏi.
Hạ Thiên và A Cửu lên tiếng, thân hình cũng hiện ra, hoàn toàn không tổn hao gì, chẳng những không chết thậm chí còn không có chút dấu vết bị thương nào.
"Các ngươi...... Làm sao có thể, u Dương phải giết các ngươi rồi mới đúng!" Người đàn ông mũi diều hâu mở to mắt, đưa tay chỉ Hạ Thiên và A Cửu, khó có thể tin nói.
"u Dương?" Hạ Thiên tiện tay túm vào trong bóng tối, sau đó ném một bóng người tới trước mặt người đàn ông mũi diều hâu,"Ngươi nói tên ngu ngốc này sao?"
Người đàn ông mũi diều hâu cúi đầu nhìn, quả nhiên là đồng bọn của hắn, càng không thể tin nổi: “u Dương là tay súng xếp trong mười hạng đầu tại quốc nội, làm sao thất thủ được!"
" Xếp trong mười hạng đầu quốc nội? Vậy thì chẳng khác gì đồ bỏ đi rồi." Hạ Thiên lười biếng bình luận,"Dĩ nhiên, thằng ngốc ngươi cũng là đồ bỏ đi."
"Ngươi mới là đồ bỏ đi! Đi chết đi!" Người đàn ông mũi diều hâu hoàn toàn nổi giận, vung tay lên, không biết từ lúc nào mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục giảm thanh, bắn liên tục về phía Hạ Thiên.
"Tạch tạch tạch!" Tiếng súng vang lên, Hạ Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Hạ tiên sinh, mau tránh ra." Trên giường Dư Diệu Diệu bị dọa đến hồn bay phách tán, vội vàng gào lên.
A Cửu tiến lên châm cho Dư Diệu Diệu mấy châm, để cô khôi phục năng lực hành động. "Cửu Nhi, ngươi không đi giúp Hạ Thiên sao?"
Dư Diệu Diệu muốn xuống giường, đáng tiếc hai chân mềm nhũn vô lực, trực tiếp không đứng vững ngã vào trong ngực A Cửu. A Cửu thản nhiên nói: “Yên tâm, hắn không sao đâu, người kia không phải là đối thủ của hắn."
"Đó là súng đấy, hắn khẳng định trốn không...... Hở?" Dư Diệu Diệu vừa định nói chuyện, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
"Á!" Có người trúng đạn chán nản ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, người này dĩ nhiên không phải Hạ Thiên, mà lại là người đàn ông mũi diều hâu vừa nổ súng.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai! Đây là yêu thuật gì!" Người đàn ông mũi diều hâu gào lên, cố nén cơn đau kịch liệt, quát hỏi Hạ Thiên. Hạ Thiên lười biếng hồi đáp: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất."
"Hừ, không ngờ lại là ngươi!" Người đàn ông mũi diều hâu nghe tên, bỗng dưng con ngươi co rụt lại, tiếp theo cắn nát viên thuốc độc giấu trong hàm răng, trong nháy mắt thất khiếu liền chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận