Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1690. Ta không muốn làm bình hoa

“A Cửu, đừng tức giận.” Giọng nói nhẹ nhàng của Y Tiểu Âm vang lên, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Hiện tại, người cũng biết, hắn chính là người như vậy.”
Y Tiểu Âm ngừng một chút, nói thêm: "Hắn chỉ dùng cách này để bày tỏ sự không hài lòng của mình, đồng thời chiếm chút tiện nghi mà thôi."
Y Tiểu Âm khẽ thở dài một hơi, trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng, nàng cứ nghĩ rằng mình có thể giữ khoảng cách với Hạ Thiên mãi mãi, nhưng bây giờ nàng bắt đầu nhận ra, điều này dường như không thể.
Lúc này, Hạ Thiên thất sự có chút phiền muộn, đã hơn mười năm rồi, tại sao vợ Y Y vẫn không chịu nghe lời chứ?
Không lẽ thật sự phải đánh nàng một trận, đánh đến khi nàng nghe lời mới thôi?
Nghĩ lại, lúc đầu Muội muội chân dài xinh đẹp hình như cũng bị hắn đánh đến nghe lời, với lại, cô vợ yêu nữ Cơ Thanh Ảnh, cũng bị hắn đánh không ít mới nghe lời.
A, hình như không đúng, Muội muội chân dài hình như cũng không nghe lời lắm, còn thường xuyên hố hắn hết lần này đến lần khác.
“Tìm một cô vợ nghe lời thật khó.” Hạ Thiên nghĩ như vậy, sau khi nghĩ lại, hình như mấy người vợ mà hắn tìm thấy đều không có ai nghe lời, lúc trước, hắn cũng cảm thấy bọn họ có chút nghe lời, nhưng lần này, bọn họ đều lén lút bỏ trốn, lại không có người nào nói với hắn, tất cả chính là đang cùng nhau hố người chồng như hắn.
Đợi tìm thấy được bọn họ rồi, nhất định phải đánh bọn họ một trận.
Ừ, Thần Tiên Tỷ Tỷ cũng phải đánh nhưng chỉ là có thể đánh nhẹ một chút mà thôi.
Hạ Thiên vừa bay về Giang Hải, vừa suy nghĩ ra những ý nghĩ xấu đối với những cô vợ của hắn, sau đó tâm trạng có chút không vui.
Mãi cho đến khi Hạ Thiên về đến cao ốc Thần Y, trong phòng ngủ gặp được Lam Y Nhân vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ, tâm trạng hắn vui lên rất nhiều, may quá, vẫn có vợ ngủ với hắn.
Lam Y Nhân có chút buồn bực, nàng vốn muốn tắm xong rồi ngủ một giấc.
Bây giờ, đừng nghĩ đến ngủ nữa.
Ngày thứ hai, tám giờ sáng.
“Chồng, ta đói rồi, giúp ta đi mua đồ ăn sáng đi.” Lam Y Nhân nằm trong lòng Hạ Thiên nhõng nhẽo.
“Được.” Hạ Thiên nhanh chóng mặc đồ bay ra khỏi cửa sổ.
Chưa đến mười phút sau.
Hạ Thiên đã bay vào từ cửa sổ.
Lam Y Nhân đã mặc đồ chỉnh tề, đang cầm điện thoại, vẻ mặt khó chịu.
“Vợ Tiểu Y Y, ai làm nàng không vui thế?” Hạ Thiên có chút kinh ngạc nói.
Không để Lam Y Nhân kịp trả lời, Hạ Thiên lại nói: “Ăn sáng trước đi, không ăn no lấy sức đâu mà tức giận?”
Lam Y Nhân cũng đang đói, dù sao cũng bị tên nam nhân của nàng hành một đêm, quá tốn sức, cho nên nàng bắt đầu ăn sáng ngay, vừa ăn vừa nói: “Thật ra chính là mấy phóng viên đó nói nhảm, chồng nhìn tin tức mới này đi.”
Hạ Thiên cầm điện thoại, tiện tay mở trình duyệt, sau đó thấy tiêu đề bắt mắt: “Chủ tịch biến mất, chủ tịch hiện tại bỏ công việc, nhiều giám đốc điều hành rời đi, Thần Y sắp phải đóng cửa?”
“Lại là tên phóng viên ngu ngốc nào nói nhảm đây?” Hạ Thiên lẩm bẩm, cùng lúc đó bấm xem tin tức.
Thực ra nội dung của tin mới này, chín phần là sự thật, dù sao Diệp Mộng Oanh đã thật sự mất tích rồi, còn Tô Bối Bối cũng bỏ công việc mà đi ra nước ngoài chơi, chỉ là nhiều giám đốc điều hành từ chức, thật ra đúng hơn là bị khai trừ, đương nhiên, cũng có một số bị đào đi vì lương cao, nhưng cái gọi là tập đoàn Thần Y sắp bị đóng cửa, hoàn toàn chỉ là gạt người.
“Đúng vậy, mấy tên phóng viên đáng ghét đó, dựa vào đâu mà nói ta là bình hoa chứ? Còn nói ta là kẻ xui xẻo.” Lam Y Nhân rất tức giận, rất hiển nhiên, đây mới là nguyên nhân nàng tức giân.
Không thể không nói, phóng viên viết bài báo này, có năng lực điều tra rất cao, Lam Y Nhân mới làm việc ở đây hai ngày, đã bị người ta điều tra rõ ràng, chỉ là, trong bài báo có nói Lam Y Nhân là mỹ nhân đẹp nhất thành phố Quế, căn bản thực tế chỉ là một bình hoa di động, nhưng lúc trước nàng điều hành Y Nhân Các, đã bị đốt, thậm chí còn nói Lam Y Nhâm ở thành phố Quế chỉ là một con chuột chạy qua đường, căn bản không sống được nữa, mới đến Giang Hải.
Ừm, phóng viên còn thể hiện sự hoài nghi về việc Lam Y Nhân trở thành thư ký đặc biệt của Tô Bối Bối, vì phóng viên nghĩ không thông, Lam Y Nhân làm sao có thể trở thành thư ký của Tô Bối Bối chứ?
Dưạ theo suy đoán của phóng viên này, thì Tô Bối Bối năng lực không đủ, không biết nhìn người.
Nếu Tô Bối Bối nhìn thấy tin tức này, chắc chắn sẽ phát điên lên, chỉ là, bây giờ Tô đại tiểu thư đang bay trên không thỏa thích, không biết đang đi chơi ở đâu nữa.
“Không sao, vợ Tiểu Y Y, nàng không cần tức giận như vậy, thật ra làm bình hoa cũng tốt mà, ta đặc biết rất thích bình hoa, “Hạ Thiên cười nói: “Việc nói nàng là kẻ xui xẻo, nàng không cần để ý nhiều, nàng có thể gặp ta, chính là vận may rất lớn nhất trên đời, trong thế giới này, chỉ có vài người có được vận may như vậy.”
Lam Y Nhân không nói được gì, cuối cùng thì chồng nàng có biết như thế nào là an ủi người khác không vậy?
“Chỉ là nếu như vợ Tiểu Y Y không vui, ta đi đánh tên phóng viên đó một trận.” Hạ Thiên lại nói.
Lam Y Nhân cảm thấy, như vậy có thể miễn cưỡng xem là an ủi.
“Bỏ đi, chồng, đừng quan tâm nữa, chuyện này để ta xử lý.” Lam Y Nhân lắc đầu, "Ta muốn họ biết được, Lam Y Nhân ta không phải là bình hoa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận