Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3211: Về sau ngươi chú định khó thoát khỏi cái chết

“Vô dụng thôi, ta không có cảm giác đau.” Tuy nhiên, thiếu nữ mặc váy xanh đã bò lên, phun ra một ngụm máu: “Chút tổn thương này rất nhanh có thể khôi phục. Ngươi chẳng qua chỉ uổng phí sức lực mà thôi.”
Tô Bối Bối quay lại nhìn Hạ Thiên: “Ta nhìn nàng ta khó chịu quá, ngươi có cách nào khiến nàng ta còn khó chịu hơn cả ta không?”
“Có chứ.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Nàng ta không phải không có cảm giác đau sao? Ta có thể khiến cho nàng ta cảm thấy đau, hơn nữa còn tăng thêm mấy lần.”
“Được, cứ làm như vậy đi.” Tô Bối Bối gật đầu: “Nhanh lên, ta không chờ được nữa, ta muốn nghe tiếng nàng ta kêu thảm và cầu xin tha thứ.”
“Nhân loại tự cho là đúng, ngươi cho rằng ta là ai? Người sao?” Thiếu nữ váy xanh cười nhạo, thân hình bỗng hóa thành một cây cao năm mét: “Bản thể của bổn cô nương là bách niên thụ phách, hóa thành hình người chỉ vì muốn thuận tiện hành tẩu nhân gian. Thủ đoạn đối phó nhân loại các ngươi không có tác dụng đối với ta.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ngươi đừng nên khoác lác sớm như thế. Ta trước châm cho ngươi một châm, để ngươi nếm thử tư vị đau đớn là gì.”
“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì, giết hắn cho ta.” Thiếu nữ váy xanh có chút kiêng kỵ Hạ Thiên, lập tức ra lệnh cho hai lão giả áo bào đen.
Hai lão giả áo bào đen nghe xong, nhanh chóng hành động, giống như hai quỷ ảnh màu đen phiêu đãng đến trước mặt Hạ Thiên.
“Đừng làm phiền ta, cút sang một bên.” Hạ Thiên cau mày, chậm rãi vỗ một cái.
Lão giả áo bào vóc dáng hơi cao bỗng nhiên chém ra một luồng hàn mang, đón nhận bàn tay của Hạ Thiên.
Tuy nhiên, hàn mang vừa chạm đến bàn tay Hạ Thiên đã bị đánh bay ra ngoài, biến thành nước màu xanh đậm bắn tung tóe vào vách tường.
Lão giả lùn hơn thấy tình thế không ổn, thân hình bay lên, muốn tiến lên phía trước hỗ trợ, nhưng lại bị Tô Bối Bối chặn đường.
“Không cần lưu tình, tốc chiến tốc thắng.” Thiếu nữ váy xanh bất mãn quát: “Giải quyết đám người này sớm một chút, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian tìm tiểu thư trở về.”
Cơ thể hai lão giả áo bào đen bỗng nhiên phát ra từng luồng ánh sáng màu xanh chói mắt.
Tô Bối Bối vô thức đưa tay cản lại, nhưng lại được Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn thuấn di sang chỗ khác.
“Luồng ánh sáng xanh đó là gì vậy?” Tô Bối Bối cảm giác mắt hơi nhói, nhưng rất nhanh đã được một dòng nước ấm từ bàn tay Hạ Thiên truyền đến tiêu trừ.
Hạ Thiên nói: “Chúng ta chẳng cần quan tâm nó là cái gì. Tóm lại, nhìn cũng khiến người ta khó chịu, để ta giải quyết bọn họ.”
Nói xong, Hạ Thiên nhảy vọt đến trước mặt hai lão giả.
“Các ngươi thích phát sáng đúng không? Vậy ta sẽ để cho các ngươi phát đủ.”
Hạ Thiên khó chịu nắm lấy đầu hai lão giả, sau đó hợp lại, đụng cả hai vào nhau.
“Dừng tay.”
Thiếu nữ váy xanh đột nhiên biến sắc, vội vàng xông lên phía trước ngăn lại.
Đáng tiếc đã muộn.
Đầu hai lão giả hợp cùng một chỗ, ánh sáng màu xanh cuồn cuộn không bị khống chế bắt đầu bùng lên.
Mỗi luồng ánh sáng màu xanh đều dài trăm thước.
Trực tiếp xuyên qua du thuyền, đi qua mặt biển. Nó đến chỗ nào, cá bơi trong biển đều bị cướp mất sinh mạng.
Đám phú hào trong đại sảnh, cũng không ít người chịu không được, chẳng những người chết, sắc mặt còn trắng bệch giống như bị ngâm trong nước mấy ngày.
“Cái thứ đồ chơi này cũng tà tính quá đi.” Tô Bối Bối cẩn thận tránh ánh sáng bùng lên, nói với Hạ Thiên: ‘Có thể để nó ngừng nháy được không?”
“Đơn giản thôi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ.
“Đơn giản cái rắm. Ngươi đã gây ra họa rồi có biết không?” Thiếu nữ váy xanh kinh hoảng không thôi: “Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều là hộ pháp Hoa Thần giáo, trong cơ thể đều có một sợi Cực Mệnh Thần Quang. Khi tách ra còn có thể riêng mình khống chế. Nhưng nếu hợp thành một chỗ, đó chính là tai nạn hủy thiên diệt địa.”
“Thôi, ngươi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Có ta ở đây, không có khả năng có tai nạn gì cả, huống chi chỉ là thứ ánh sáng rách nát.”
Thiếu nữ váy xanh cười lạnh không thôi: “Ngươi hoàn toàn không hiểu được sự đáng sợ của Cực Mệnh Thần Quang. Trừ phi nó hấp thu toàn bộ sinh mệnh trong phạm vi mấy trăm dặm, nếu không, nó tuyệt đối không có khả năng ngừng lại.”
“Nói chuyện như thật đấy.” Hạ Thiên khinh thường nói, bỗng giữ chặt luồng ánh sáng màu xanh, sau đó dùng lực: “Diệt cho ta.”
“Ngươi đang tìm đường chết. Chỉ tiếc là bổn cô nương phải chết cùng nhân loại các ngươi.” Thiếu nữ váy xanh cảm thán một tiếng, biểu hiện không cam lòng: “Lần thứ nhất bồi tiểu thư ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ đến lại rơi vào kết quả như vậy. Đúng là xuất sư bất lợi!”
Luồng ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay Hạ Thiên kịch liệt rung động, phát ra tiếng kêu chói tai.
Tô Bối Bối vội bịt kín lỗ tai lại.
Thiếu nữ váy xanh cũng co thành một cụm, thét lên không thôi, bởi vì nàng ta đang cảm nhận được sự đau đớn.
Bành.
Hạ Thiên bất sở vi động bóp nát luồng ánh sáng màu xanh.
Luồng ánh sáng màu xanh tiêu tán, giống như sương mù trong gió, rất nhanh không còn.
Khí tức màu xanh trong đại sảnh cũng biến mất không thấy.
“Rốt cuộc ngươi là ai…” Thiếu nữ váy xanh thấy vậy, không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Hạ Thiên lười biếng phủi quần áo, mỉm cười trả lời: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ta là thần y đệ nhất thiên hạ, cũng là cao thủ đệ nhất thiên hạ. Thế nào, có phải nghe như sấm bên tai hay không?”
“Ngươi chính là Hạ Thiên?” Thiếu nữ váy xanh đã từng nghe qua tên của Hạ Thiên: “Ta thua cũng không oan, nhưng ngươi đắc tội Hỏa Thần giáo, về sau ngươi chú định khó thoát khỏi cái chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận