Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3650: Trên thế giới này không có bệnh nào mà ta không trị được

“Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần phải sợ, không có việc gì đâu.”
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lam Y Nhân, rót vào một sợi băng hỏa linh khí, giúp tinh thần của nàng bình tĩnh lại.
“Đây là thứ gì thế?” Lam Y Nhân cảm nhận được một dòng nước ấm trong cơ thể, nhịn không được liền hỏi.
Nam Cung Uyên nhẹ giọng đáp: “Ta cũng không biết nữa. Sau khi cha ta bị trúng độc, trong cơ thể không ngừng tràn ngập loại khí tức này. Cho dù về sau độc tính đã được giải, nhưng vẫn lưu lại quái chứng, không cách nào trị tận gốc. Nếu nói trên thế giới này còn người có thể cứu cha ta, chỉ sợ cũng chỉ có Hạ tiên sinh.”
Hạ Thiên không để ý Nam Cung Uyên vuốt mông ngựa, nhưng hắn thật sự rất hào hứng: “Ta vào trong xem trước.”
“Ta cũng vào.” Lam Y Nhân cũng không lùi bước, đi theo Hạ Thiên.
Hạ Thiên ôm lấy eo Lam Y Nhân bước thẳng vào.
Hứa Kiều Na do dự một chút rồi cũng đi theo. Mặc dù nàng không phải nữ nhân Hạ Thiên, nhưng trải qua chuyện ở đảo Cuồng Hoan, nàng đại khái cũng thăm dò được tính tình của hắn.
Thật ra, tính cách của Hạ Thiên giống như trẻ con, chỉ cần ngươi không trêu chọc hắn, hắn hoàn toàn sẽ không để ý đế ngươi.
Nếu ngươi đối với hắn cực kỳ tốt, cho dù hắn không thích ngươi nhưng cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Tâm trạng tốt, hắn còn thuận tay giúp ngươi một chút.
Hứa Kiều Na cảm thấy, nếu bây giờ không kéo Triệu Thanh Thanh vào, quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên cũng được xem là bạn bè không tệ.
Mắt thấy cả ba người đều bước vào, Nam Cung Uyên cũng không còn cách nào. Dù sao Hạ Thiên cũng là hắn ta mời đến, không có lý gì người mời lại không đi theo, chủ nhân lại sợ chết.
Căn phòng không lớn nhưng đồ dùng bên trong lại rất sang trọng, chỉ là không có phẩm vị, gần như tất cả đều được chế tạo bằng hoàng kim.
Tuy nhiên, những thứ này cũng đang kết lên một lớp sương thật dày.
Trong không khí vẫn còn lưu lại khí tức màu xanh nhạt, đậm như sương mù.
Cho dù được rót vào băng hỏa linh khí, Lam Y Nhân vẫn cảm nhận được lãnh ý bên trong không khí, giống như có một thanh đao sắc bén lúc nào cũng có thể xuyên qua xương cốt của nàng.
Hứa Kiều Na cảm thấy rất lạnh. Nàng uống một viên thuốc đề khí làm ấm người mới miễn cưỡng chịu được.
Nam Cung Uyên cũng giống như thế, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
“Vật kia chính là cha của ngươi?” Hạ Thiên đưa tay chỉ về phía trước, ở đó có một cái giường lớn, nằm trên giường miễn cưỡng còn được tính là người.
Nam Cung Uyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Lam Y Nhân cũng nhìn thấy nhân ảnh lờ mờ kia, có dáng người nhưng trên đầu lại kết sương lạnh màu xanh, nhìn thì giống như đã không còn sinh cơ nhưng con mắt lại mở cực lớn, thỉnh thoảng còn động đậy một chút.
“Uyên, Uyên nhi… con ra ngoài đi.” Người trên giường phát ra mấy tiếng vỡ vụn.
Nam Cung Uyên vội vàng nói: ‘Cha, con đã mời được Hạ tiên sinh đến trị bệnh cho cha. Hắn chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ, nhất định có thể trị hết bệnh cho cha.”
“Ra, ra ngoài…” Người trên giường lại nói: “Không, không có… có ai… có thể cứu… ta. Không, không phải độc, không phải bệnh mà là mệnh, là nguyền rủa…”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cha ngươi đúng là rất hào hứng, còn biết làm thơ.”
“Hạ tiên sinh.” Nam Cung Uyên quỳ trước Hạ Thiên: “Ngươi hãy mau cứu cha ta giùm. Ông ấy sống như vậy thật sự quá đau đớn.”
“Ta chưa từng gặp qua bệnh của cha ngươi, cũng chẳng biết là bệnh gì.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Nam Cung Uyên ngẩn người, lẩm bẩm: “Ngay cả ngươi cũng không trị được sao?”
“Ta có nói ta không trị được à?” Hạ Thiên bất mãn nói: “Trên thế giới này không có bệnh nào mà ta không trị được.”
“Vậy vừa rồi ngươi…” Khắp gương mặt Nam Cung Uyên chỉ toàn là nghi ngờ.
Hạ Thiên cũng không phản ứng Nam Cung Uyên. Bây giờ, hắn đang tập trung vào căn bệnh này.
Hắn xác thực chưa từng gặp qua căn bệnh đó, thậm chí hắn còn có thể khẳng định căn bệnh này chưa từng tồn tại trên trái đất.
Tuy nhiên, Hạ Thiên chữa bệnh có đôi khi cũng chẳng cần biết đó là bệnh gì.
Chỉ cần sử dụng băng hỏa linh khí, phối hợp Nghịch Thiên Bát Châm, hắn có thể chữa trị tất cả các chứng bệnh.
Cho dù trị không được, Hạ Thiên sẽ giết người bệnh và chứng bệnh đó, sau đó phục sinh lại là được.
Tuy nhiên, điều đầu tiên mà hắn muốn làm chính là nghiên cứu loại sương mù màu xanh đó là gì.
Giữa ngón tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngân châm, đâm thẳng vào mi tâm của người nằm trên giường.
Cây kim vừa chạm vào mi tâm của người kia, đám sương mù giống như mặt hồ bị ném cục đá, gợn sóng từng vòng.
“A?” Lam Y Nhân nhìn thấy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đám sương mù màu xanh bay lên, nhanh chóng dính vào cây kim trên tay Hạ Thiên, trên người hắn…
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã bị đông cứng thành một băng điêu.
“Hạ, Hạ tiên sinh… Hạ Thiên…” Nam Cung Uyên nhìn thấy, bị dọa đến thiếu chút nữa hồn phi hách tán, không khỏi kêu lên sợ hãi.
Hứa Kiều Na giật mình, vô thức muốn đẩy Hạ Thiên.
“Ngươi dừng lại.” Lam Y Nhân bình tĩnh hơn rất nhiều, đưa tay ngăn cản Hứa Kiều Na: “Hạ Thiên tự có chủ trương. Hắn không lên tiếng, mọi người đừng động.”
Hứa Kiều Na có chút lo lắng: “Hắn như vậy, chúng ta không nên giúp hắn hay sao?”
“Ngươi dự định giúp thế nào?” Lam Y Nhân hỏi ngược lại.
Hứa Kiều Na ngẩn người. Nàng đích thật không biết nên giúp Hạ Thiên như thế nào: “Nhưng cũng không thể không làm gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận