Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3459: Không phải làm chó cho người ta sao?

Lão giả tóc trắng lắc đầu, có chút cảm thán: “Các ngươi không cần nghe hiểu. Mãn nguyệt đương gia, xích ma hàng thế, các ngươi sẽ trở thành tế sinh Xích Nguyệt ma tộc ta phục sinh.”
“Nói giống như thật vậy.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Muốn đánh thì nhanh chút đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Nếu ngươi đã vội vàng muốn chết, lão phu sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt.” Lão giả tóc trắng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi vươn tay, chỉ thấy lòng bàn tay ngưng tụ khí tức màu đen.
Khí tức màu đen vừa xuất hiện, gió tự dưng nổi lên, từng luồng ánh sáng từ bốn phương tám hướng hợp thành cùng một chỗ.
“Có cái gì đó quái lại.” Ninh Nhụy Nhụy đã nhìn ra được, ánh sáng đó dường như được lấy từ trăng tròn xuống.
Năm ngón tay lão giả tóc trắng giống như cái máy dệt, dệt ánh trăng mờ mịt thành những sợi dây có thể thấy được. Những sợi dây này từ lòng bàn tay nhảy ra ngoài, bao phủ xung quanh.
Thiên ti vạn lũ, hắc tuyến bạch quang.
Trong vòng một trăm dặm, bất luận người sống hay vật chết, nếu dính phải ánh sáng này, tất cả đều bị định trụ, giống như thời gian bỗng dưng ngừng lại.
A!
Chiêm Cao Hạc không dám để những luồng ánh sáng này dính vào người, nhưng sau mấy lần nhảy trái nhảy phải, ông ta vẫn bị một đoạn ngắn ánh sáng đâm trúng chân trái.
Chân trái lập tức bị định trụ, ngay cả Chiêm Cao Hạc cũng vô pháp di chuyển nửa phần.
“Long lão, ngươi ngộ thương ta rồi, mau giải… A!”
Chiêm Cao Hạc đau đến gương mặt biến hình, đang há miệng định cầu xin cái gì đó, trong nháy mắt bị một tia sáng đâm xuyên qua yết hầu, âm thanh im bặt.
Những bộ phận khác rõ ràng có thể động đậy nhưng chân và yết hầu cứ như vậy mà định giữa không trung, khiến ông ta nửa bước khó đi.
Chưa đến vài giây, lại có mấy tia sáng xuyên qua cơ thể Chiêm Cao Hạc, biến ông ta thành một pho tượng sống.
Nếu như vậy thôi thì còn tốt.
Những tia sáng này hiển nhiên không đơn giản như vậy. Sau khi bọn chúng định trụ vật sống xong, chúng sẽ cướp sinh cơ bên trong.
Ví dụ như Chiêm Cao Hạc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ông ta từ một nam nhân trung niên cường tráng, dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được biến thành một thi thể da bọc xương.
“Chuyện này đáng sợ quá, chúng ta nên làm gì đây?” Nhiếp Tiểu Lý chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức bị dọa đến không còn chút máu, đành phải ôm mẹ của nàng thối lui đến góc tường.
Ánh mắt Hạ Thiên ngưng lại: “Tiểu muội chân dài, nàng mang vợ tiếp viên hàng không và mẹ nàng ấy rời khỏi nơi này, để ta giải quyết lão nhân kia.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Cho đến bây giờ, nàng chưa từng nghe Hạ Thiên nói rút lui. Đây chính là lần đầu tiên từ khi nàng quen hắn đến nay. Cho dù gặp phải cao thủ dị giới như Tô Diệp, hay người áo đen bên trong bí cảnh Quy Khư, Hạ Thiên chưa từng nói qua hai chữ rút lui.
“Không sao, chỉ là tia sáng này có chút phiền toái.” Hạ Thiên nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Dù sao vợ tiếp viên hàng không cũng chỉ là người bình thường, nếu chẳng may dính vào, muốn xử lý phải tốn chút thời gian.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không do dự, lập tức tiến lên ôm lấy Nhiếp Tiểu Lý, còn có mẹ cua nàng, mũi chân điểm một cái xông thẳng ra ngoài.
“Ha ha, bây giờ mà trốn cũng không tính là ngu xuẩn, chỉ tiếc là không có tác dụng.” Lão giả tóc trắng cũng không đuổi theo, cũng không lãng phí tinh lực ngăn các nàng lại. Lúc này, mục tiêu của ông ta cũng chỉ có Hạ Thiên.
Diệp Vô Minh không khỏi có chút sợ hãi, vô thức muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Hạ Thiên vẫn còn, ông lại không dám tùy tiện rút lui.
“Ảnh nguyệt ti, thiên ma xích.”
Lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, cảm giác linh khí bên trong cơ thể hắn đang thay đổi. Ông ta muốn một kích giết địch. Chỉ cần giết chết Hạ Thiên, chiếm được khí tức trên người hắn, ông ta chính là công thần Ma tộc phục hưng.
Ông ta ra lệnh một tiếng.
Vô số khí tức màu đen trộn lẫn ánh trăng kịch liệt chớp động trong phạm vi trăm dặm.
Hạ Thiên cũng không hoảng hốt, trực tiếp sử dụng Phiếu Miểu Bộ, dùng tốc độ cực nhanh né tránh những tia sáng này, đồng thời tìm cơ hội đến gần lão giả tóc trắng. Hắn cũng muốn một kích giết địch.
“Tuy rằng bộ này cũng có chút thú vị, nhưng cũng chỉ là thân pháp trung hạ phẩm trong liên minh tu tiên mà thôi.” Lão giả tóc trắng cười khẩy, khinh thường nói: “Ta không ngại để ngươi mở mang tầm mắt. Ngươi hãy thử Ma Ảnh Tung của Xích Nguyệt ma tộc ta đi.”
Lời còn chưa dứt, lão giả tóc trắng đã xuất hiện sau lưng Hạ Thiên, cổ tay mãnh liệt bổ xuống.
Bành.
Hạ Thiên đưa tay cản lại, lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng cũng chỉ lui năm sáu bước mà thôi.
“Tại sao ngươi lại không cuồng nữa thế?” Lão giả tóc trắng cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên: “Bây giờ, ta thấy ngươi cũng chỉ là bản chất sâu kiến mà thôi. Trên người ngươi có tiềm lực thiên tuyển chi tử, nhưng cũng chỉ là tiềm lực mà thôi. Nếu cho ngươi thêm năm trăm thời gian, có lẽ ngươi sẽ có thành tựu, tiến vào Chân Tiên. Đáng tiếc, sự cuồng vọng của ngươi đã hại ngươi. Hiển nhiên, ngươi đã gặp được mảnh vỡ ý chí trái đất, nhưng ngươi đã từ bỏ, đúng không?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Lão đầu nhi, ngươi nói nhảm nhiều quá.”
“Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại nhìn ra được sao?” Lão giả tóc trắng nghe Hạ Thiên nói, lại càng cao hứng hơn: “Bởi vì Xích Nguyệt ma tộc ta có ma nhãn trời sinh, có thể nhìn thấy khí tức đại đạo biến thiên. Đây cũng chính là nguyên nhân Xích Nguyệt giới có được thanh danh hiển hách trong liên minh tu tiên.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mạnh miệng như thế còn không phải bị người ta thu phục, làm chó sao?”
“Miệng của ngươi thật khiến người ta phiền chán.” Lão giả tóc trắng nổi giận, vung tay phóng ra mấy vạn bạch quang hắc tuyến, cùng nhau tuôn vào miệng Hạ Thiên: “Ta sẽ để cho ngươi không cách nào nói chuyện được nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận