Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3045: Tính toán của Thiên Y Môn (01)

“Gia gia, người sao vậy?”
Một nam tử trẻ tuổi đẹp trai đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tình huống của lão giả, lập tức chạy đến đỡ ông lên.
Lão giả râu bạc trắng ho nhẹ vài tiếng, miễn cưỡng ổn định khí tức: “Nhất Phi, ta không sao, là do ta cố tình sử dụng cấm thuật, khí tức bị loạn mà thôi.”
“Haiz, gia gia, người cần chi phải làm như thế?” Nam tử trẻ tuổi không khỏi lắc đầu, vẻ mặt trách cứ: “Người đã lui về rồi, người chỉ cần vui vẻ an hưởng tuổi già không phải tốt hơn sao?”
“Ta tự biết sức khỏe của mình.” Lão giả râu bạc trắng hừ lạnh một tiếng, gương mặt chỉ toàn là sự giận dữ:” Có thể sống qua năm nay hay không còn là vấn đề, còn nói chi đến an hưởng tuổi già.”
Nam tử trẻ tuổi lại cười khẽ: “Gia gia, người không cần lo lắng. Có ta ở đây, ta đảm bảo người ít nhất sống đến hai trăm tuổi.”
“Ngươi còn mặt mũi nào mà nói câu nói này?” Lão giả râu bạc tức đến mức mặt đỏ lên, quát lớn: “Năm đó, nếu ngươi tiếp nhận y bát của ta, ta sao có thể luân lạc đến tình cảnh như thế này.”
“Gia gia, y thuật của người đã lỗi thời rồi.” Nam tử trẻ tuổi nghe xong, vô thức cau mày: “Người xem người đã bệnh thành như thế này, y thuật của người có giúp được người hay không? Còn không phải nhờ đến phẫu thuật để kéo dài tính mạng của người?”
“Đánh rắm!” Lão giả râu bạc giận tái mặt: “Nếu không phải lúc trước ta bị Vạn Quy Nhân ám toán, đan điền khí hải bị tổn thương, làm sao y thuật của ta lại rơi xuống ngàn trượng như thế? Thiên Y Môn của ta như thế nào lại lưu lạc đến tận đây?”
Nam tử trẻ tuổi đỡ lão giả tóc bạc trắng, mỉm cười, kiêu ngạo nói: “Gia gia, người yên tâm đi, Thiên Y Môn sẽ không lưu lạc. Bắt đầu từ ta, nó sẽ từng bước bước lên đỉnh phong, nhưng không phải dựa vào y thuật đã sớm lỗi thời của người, mà là công nghệ cao mà ta đã nghiên cứu ở nước ngoài nhiều năm qua.”
Lão giả râu bạc tức giận đến mức ho khan lần nữa. Sau khi uống hai viên thuốc màu đỏ, ông ta mới miễn cưỡng đè xuống: “Tốt, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại, ngươi nhất định phải trong vòng ba ngày giết chết Hạ Thiên cho ta.”
“Giết hắn dễ như trở bàn tay, chỉ là có cần thiết như vậy không?” Nam tử trẻ tuổi hiển nhiên biết nguyên nhân tại sao gia gia của hắn ta lại phân phó như thế, nhưng hắn ta không muốn chấp hành: “Ta thấy, hợp tác với Hạ Thiên là tốt nhất. Ta chỉ nghe nói qua y thuật của hắn chứ chưa xác định được. Tuy nhiên, tập đoàn Thần Y của hắn lại là một cây rụng tiền.”
“Im ngay, ngươi đúng là ngu xuẩn.” Lão giả râu bạc phẫn nộ quát: “Xuất ngoại học hai mươi năm, trong đầu của ngươi chỉ có tiền và tiền thôi sao? Đây chính là việc liên quan đến danh dự của Thiên Y Môn chúng ta.”
“Đây chính là tiền, gia gia, ai mà không thích tiền chứ.” Nam tử trẻ tuổi một chút xấu hổ cũng không có, cười nói: “Danh dự đáng giá mấy đồng tiền? Có tiền mà không dùng, đó mới chính là ngu xuẩn.”
“Khụ khụ, ngươi muốn chọc giận ta chết sao?” Lão giả râu bạc một lần nữa ho lớn, hơn nữa còn không dừng được, ngay cả uống ba bốn viên thuốc màu đỏ cũng vô dụng.
Nam tử trẻ tuổi thở dài một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống chích, không để ý đến sự phản đối của lão giả, tiêm vào trong tĩnh mạch của ông, lão giả râu bạc rất nhanh yên tĩnh trở lại.
“Người nhìn đi.” Nam tử trẻ tuổi lẩm bẩm: “Thuốc do phòng nghiên cứu khoa học của con đã có tác dụng đấy.”
Khí sắc lão giả râu bạc dần dần hồng hào trở lại. Nghe xong, ông không khỏi hừ lạnh: “Thuốc của ngươi ẩn chứa tai họa ngầm không nhỏ. Ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi muốn đưa vào thị trường, đợi thêm vài năm nữa đi.”
“Gia gia, đại thế không thể trái nghịch, người đừng ngoan cố như vậy nữa.” Nam tử trẻ tuổi không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Bất luận là Thiên Y Môn hay là dược nghiệp Thiên Y, tất cả đều giao cho ta xử lý. Ta có thể cam đoan với người, trong vòng nửa tháng, ta nhất định sẽ xử lý tất cả cừu nhân.”
“Nếu ngươi thật sự có thể giết được Quỷ Y nhất mạch, những thứ này của ta, ngươi lấy hết đi.” Sắc mặt lão giả râu bạc đỏ bừng lên, trong ánh mắt tràn ngập sự oán hận.
“n oán mấy chục năm trước, bây giờ còn để ý làm gì?” Nam tử trẻ tuổi không hiểu: “Thời đại này kiếm thêm chút tiền không tốt sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Lão giả râu bạc khiển trách: “Đây là ân oán giang hồ, là cuộc chiến khôi thủ y giới, đừng có mãi trong đầu chỉ toàn tiền và tiền. Còn nữa, năm đó ta và Vạn Quỷ Môn đã từng có ước định, đồ tôn của chúng ta sẽ tái đấu một trận. Bên thắng có quyền xử lý tính mệnh và tất cả tài sản của bên bại.”
Nam tử trẻ tuổi nghe xong, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: “Gia gia, ngươi nói là thật?”
“Có ấn khế làm chứng.” Lão giả râu bạc lấy một ấn khế khô cằn được xếp thành một khối trong ngực ra: “Nếu ngươi có thể đánh bại Hạ Thiên, chẳng những Quỷ Y Môn là của ngươi, cao ốc Thần Y cũng là của ngươi.”
Nam tử trẻ tuổi nhìn ấn khế, cười hắc hắc: “Bây giờ mới có lực. Tuy nhiên, bọn họ chịu nhận nợ không?”
“Bọn họ có nhận hay không cũng không sao, ngươi nhận là được rồi.” Lão giả râu bạc lạnh giọng nói: “Chỉ cần ngươi thắng, ngươi nói cái gì cũng đúng. Bại khuyển có tư cách gì mà phản đối.”
“Vậy thì tốt, ngày mai ta đi tìm Hạ Thiên gửi chiến thư.” Nam tử trẻ tuổi đứng lên, khắp gương mặt chỉ toàn là đấu chí, cười lớn: “Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ đế đô, không, cả nước chỉ có một thần y, chính là Tiêu Nhất Phi ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận