Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3912: Kéo toàn bộ người của thế giới chết theo

Vù!
Một tiếng vang cực nhỏ, đám xích sắt kia quả nhiên ứng thanh mà đến, biến thành từng làn khói nhẹ, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
“A, rốt cuộc cũng có thể tự do rồi.”
Thiếu nữ áo trắng sửng sốt một hai giây, sau đó mở to mắt nhìn những sợi dây xích biến mất trên người mình, rất nhanh lấy lại tinh thần, kinh hô nhảy dựng lên.
Tiếp theo, nàng quay lại nói lời xin lỗi Hạ Thiên: “Ta đi trước xử lý một số việc vặt, có gì ta sẽ nói chuyện với các ngươi sau.”
“Ngươi cứ tự nhiên.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Ninh Nhụy Nhụy thấy thiếu nữ áo trắng thu được tự do, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác thành tựu.
“Các ngươi ở đây chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Thiếu nữ áo trắng gật đầu, cơ thể biến thành toái quang, trong nháy mắt tiêu tán.
“Các ngươi xong rồi, hoàn toàn xong rồi.”
Nữ nhân kia lớn tiếng trách móc: “Không mở ra cấm chế của tháp, cũng không phá giải trận pháp, các ngươi đã tự tiện chặt đứt Huyền Thiết Hồn Tỏa, quả thật là ngu xuẩn vô cùng. Bây giờ, ngay cả thần tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi. Nội Điên Đảo âm Dương trận cũng có thể tiễn các ngươi về Tây Thiên.”
“Câm miệng.”
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nói: “Cho dù các ngươi có bị cái gì, chúng ta cũng không có bất cứ chuyện gì.”
Nữ nhân kia cười lạnh, nét dữ tợn hóa thành oán độc: “Để phòng ngừa nàng ta bỏ chạy, Chưởng môn và tổ sư đã sớm làm xong chuẩn bị vẹn toàn, các ngươi trốn không thoát đâu. Bây giờ Điên Đảo âm Dương trận đã khởi động. Đến lúc đó ta cũng sẽ nhờ vào đó mà trùng sinh, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết, không ai có thể cứu được các ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Tổ sư mà ngươi nói, nếu là tên ngốc mặc quần áo màu vàng, vậy ta chúc mừng các ngươi trước, hắn ta đã bị ta xử lý rồi.”
“Đánh rắm!”
Nữ nhân kia hiển nhiên không tin Hạ Thiên: “Tổ sư là tiên nhân hàng thế, làm sao mà chết được?”
“Có tin hay không là tùy ngươi.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Nếu ngươi trông cậy vào hắn ta làm chút gì đó, ngươi hãy quên đi thôi.”
Nữ nhân kia lạnh lùng nói: “Không cần tổ sư ra tay, chỉ uy lực của Điên Đảo âm Dương trận cũng đủ khiến các ngươi tan xương nát thịt rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy biết được uy lực của trận pháp kia, trong lòng dâng lên sự lo lắng, nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Trận pháp kia quả thật có chút biến thái, ngươi có biện pháp ứng đối hay không?”
“Không cần ứng đối, phá thẳng trận pháp rách nát đó là được.” Hạ Thiên ung dung nói.
Nữ nhân kia nghe Hạ Thiên nói một cách đơn giản như vậy, cười đến mức xốc hông: “Ngươi cho rằng trận pháp là cái gì? Nhà ở sao? Ngươi nói hủy là hủy, thế ngươi hủy bằng cách nào? Ngươi lấy cái gì mà hủy?”
“Mặc kệ nó là cái gì, ta muốn hủy là hủy.”
Trong giọng nói của Hạ Thiên mang theo sự khinh thường.
Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được, trừng mắt nhìn nữ nhân kia: “Hừ, vừa rồi ngươi giả mạo ta, còn muốn hại chết ta. Ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy.”
“Vậy ngươi đến giết ta đi.”
Nữ nhân kia không hề lo lắng: “Tuy nhiên, cho dù ngươi giết ta, thật ra cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi vì Điên Đảo âm Dương trận có thể phục sinh ta bất cứ lúc nào.”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Nói trắng ra, ngươi không phải người sống, ngươi chỉ là một du hồn mà thôi. Ngươi mượn mặt và dung mạo của ta mới miễn cưỡng được tính là người. Nhưng ta không cho phép ngươi dùng bề ngoài của ta, ngươi nên đường hoàng tiếp nhận kết cục hồn phi phách tán đi.”
Nữ nhân kia khinh thường nói: “Muốn cho ta hồn phi phách tán, các ngươi có bản lãnh đó sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không trả lời, chỉ quay sang nhìn Hạ Thiên: “Nàng ta đang chất vất năng lực của ngươi đấy, ngươi không định cho nàng ta biết chút lợi hại à?”
Đúng vào lúc này, trời đất bỗng nhiên quay cuồng.
Nhà lao dưới lòng đất cũng bị đảo lộn trong tích tắc.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Ninh Nhụy Nhụy thiếu chút nữa bị ném lên trần nhà, cũng may nàng rất nhanh cố định thân hình, chỉ là nhất thời không cách nào thích ứng được.
“Ha ha, là Điên Đảo âm Dương trận khởi động.”
Nữ nhân kia hưng phấn không thôi, lớn tiếng kêu lên, nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Các ngươi chết chắc rồi. Cho dù không chết, các ngươi cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho trận pháp. Đây là các ngươi tự tìm, ai bảo các ngươi thả nữ nhân kia ra chứ?”
“Làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn bình tĩnh: “Tiểu muội chân dài, đây chỉ là một cái trận rách nát mà thôi, không cần phải bối rối.”
“Ha ha ha, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.”
Nữ nhân kia cười như điên, cơ thể tung bay giữa không trung, bắt đầu dần dần biến hình: “Rất nhanh ta có thể trùng sinh, còn các ngươi chỉ có thể chết trong tuyệt vọng.”
Ninh Nhụy Nhụy chợt nghe có tiếng động rất kỳ lạ, giống như có một cơn gió lớn đang thổi qua bên trong hành lang.
Âm thanh này rất quỷ dị, khiến cho người nghe có chút không rét mà run, chỉ cần tưởng tượng một chút cũng tê cả da đầu.
Hạ Thiên cầm tay Ninh Nhụy Nhụy, rót cho nàng một chút băng hỏa linh khí, giúp nàng yên tĩnh trở lại.
“Tới, tới rồi.”
Nữ nhân kia hưng phấn nói: “Ha ha ha, là du hồn trong trận. Bọn chúng đều đến đây, các ngươi chắc chắn sẽ bị nuốt chửng sạch sẽ, mỗi một cọng lông, mỗi một tấc da thịt đều không lưu lại.”
“Sao?”
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại, nàng nhìn thấy từng món đồ trong suốt đang từ bên trong cái hố đi lên.
Chưa đến nửa giây ngắn ngủi, toàn bộ nhà lao đã bị thứ này chiếm hết.
Bọn chúng không có mặt mũi, không có hình thái, giống như một cơn gió, hơi lạnh, dùng tốc độ cực nhanh để du động, di chuyển.
“Giết bọn họ. Chính bọn họ đã phá hủy nơi sinh tồn của các ngươi, đoạn mất nguồn cung cấp linh khí cho các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận