Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2145. Khẩu khí thật lớn

“Còn gì nữa?” Hạ Lãnh phát hiện tiểu nhị lúc nói chuyện ánh mắt có chút nhấp nháy, “Ngươi đã tìm tới ta, vậy tốt nhất không nên giấu diếm, hiểu không?”
“Vâng, tiểu nhân sẽ nói.” Tiểu nhị vội vội vã vã nói: “Nhìn thấy bọn hắn còn sống, ta không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đợi đến nửa đêm liền đi nhìn lén. Sau đó liền thấy......”
Lúc này là Cơ Cửu mở miệng dò hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
“Trước mặt là cảnh tượng giống như nửa đêm hôm trước, thế nhưng lần này ta thấy được một chút đáng vẻ của quỷ, nó hình như cũng nhìn thấy ta.” âm thanh tiểu nhị nhỏ dần, giống như là sợ ai nghe được: “Chuyện như vậy đã liên tiếp xảy ra ba ngày......”
“Chậm đã.”
Hạ Lãnh nghe ra điều khác thường, “Liên tiếp ba ngày? Ý của ngươi là vị công tử kia vẫn còn ở trong quán trọ?” Tiểu nhị chần chờ một chút, mí mắt run rẩy, yết hầu khẽ động, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật ra thì, gian phòng của hắn ở ngay bên cạnh các ngươi, hôm nay đã cả ngày không có đi ra ngoài, lúc này lại là nửa đêm, tiểu nhân thực sự sợ, cho nên muốn thỉnh hai vị tiên nhân cứu ta.”
“Công tử, tiểu nhị này chính là đang nói hươu nói vượn.” Hiện tại, Tiêu Tú Nhi đẩy cửa đi đến, hai tay bắt chéo bên hông, trừng mắt với tiểu nhị: “Dám nói hươu nói vượn với công tử nhà ta, ngươi muốn chết có phải không!”
Tiểu nhị cảm thấy rất là oan uổng: “Những điều tiểu nhân vừa nói đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối, nếu không, hãy để cho tiểu nhân bị Ngũ Lôi giáng!”
Két... !
Thật đúng lúc, bên ngoài còn thật sự đánh một tiếng sấm, suýt chút nữa thì đem tiểu nhị dọa cho chết khiếp.
“Ngươi xem đi, ông trời cũng đều nghe không nổi nữa.” Tiêu Tú Nhi trừng mắt với tiểu nhị, “Còn không mau cút đi, đi đun chút nước nóngđi, công tử nhà nhà ta phải đi tắm trước khi ngủ.”
“Vâng vâng vâng! Tiểu nhân sẽ đi nấu nước ngay.” Tiểu nhị cũng không còn cách nào khác, đành phải run rẩy co người đứng lên, trong lòng hơi ủ rũ đi ra khỏi phòng Lãnh Hạ.
Hạ Lãnh cũng chỉ coi như vừa nghe xong một câu chuyện, nhìn Tiêu Tú Nhi hỏi: “Nàng ấy đâu?”
“Ngươi nói ai?” Tiêu Tú Nhi sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần: “Ngươi nói Tiểu Linh Nhi à, nàng ấy đã ngủ. Ta tới hầu công tử, kiểu người thô bạo như Cơ Cửu chắc chắn hầu hạ không được tốt.”
Cơ Cửu kỳ quái nhìn Tiêu Tú Nhi một cái, trên mặt cũng không có biểu lộ đặc điểm gì, chỉ là thản nhiên nói: “Ta ra ngoài kiểm tra một chút tình hình xung quanh.”
“Hôm nay, ngươi không cần hầu, ngươi về nghỉ ngơi đi.” Hạ Lãnh ngáp một cái, “Ta cũng buồn ngủ rồi, chút nữa liền trực tiếp đi ngủ.”
Tiêu Tú Nhi hơi có chút tự trách nói: “Công tử, có phải ngươi ghét bỏ nô tỳ, hầu hạ ngài vốn là chức trách của nô tỳ. Ngươi cái gì cũng đều không cho nô tỳ làm, vậy nô tỳ ở lại bên cạnh ngươi còn có ý nghĩa gì”
“Đúng là có ghét bỏ ngươi.” Hạ Lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Tú Nhi, không né tránh chút nào nói: “Hơn nữa là vô cùng ghét, nhìn thấy ngươi một giây đều cảm thấy buồn, chán ghét đến mức muốn ói.”
“Công, công tử, ngươi......” Tiêu Tú Nhi ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin được những lời này là nói ra từ miệng Lãnh Hạ, chờ tới lúc định thần được, trong hốc mắt ướt át, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng kết quả nước mắt chảy ra không ngừng.
“Ta cái gì?” Hạ Lãnh không biểu tình nói: “Ta vô tình? Ta vô nghĩa? Hay là ta khó hiểu?”
Tiêu Tú Nhi không biết nên nói cái gì, đành phải lấy hai tay che mặt, khóc nức nở oa oa: “Công tử không có sai, người sai là nô tỳ. nô tỳ chưa hầu hạ tốt công tử, nô tỳ thực sự tội đáng muôn chết.”
Hạ Lãnh thế mà lại gật đầu một cái: “Ừ, vậy ngươi mau đi chết đi.”
“Công tử hận nô tỳ đến vậy sao?” Tiêu Tú Nhi trừng to mắt, khó có thể tin được: “Không lẽ ta thật sự làm ngươi hận đến vậy sao?”
“Hận? Chuyện này hoàn toàn không thể nói là hận.” Hạ Lãnh khẽ lắc đầu, “Ta với ngươi không quen biết, nửa điểm tình nghĩa cũng không có, đâu ra mà có yêu với hận, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Tiêu Tú Nhi sững sờ: “Công tử nói lời đó là có ý gì?”
“Không hiểu?” Hạ Lãnh nhìn Tiêu Tú Nhi trước mắt, thuận miệng giải thích nói: “Thị nữ kia của ta mặc dù có chút ngốc nghếch, cùng lắm lời, nhưng nàng sẽ không tự xưng là nô tỳ, cũng chưa bao giờ hầu hạ ta thay quần áo lúc tắm rửa, bởi vì đây là điều ta đã giao phó. Lời ta nói, nàng từ trước đến nay đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
Tiêu Tú Nhi không khóc nữa, nước mắt trong chốc lát liền ngừng lại, ánh mắt dần dần suy ngẫm: “Quả nhiên không sai, ngươi là hạt giống tốt, hôm nay ngươi vừa vào quán trọ, ta đã nhìn chằm chằm ngươi.”
“Hạt giống có tốt thì thế nào, cũng không phải ngươi có khả năng dò xét.” Hạ Lãnh lạnh lùng nói, “Còn nữa, lộ ra nguyên hình của ngươi đi, ngươi dùng bộ dạng nha đầu ngu xuẩn ấy để nói chuyện, ta rất không thích.”
Tiêu Tú Nhi cười lắc đầu: “Vậy không được, ta rất yêu thích bộ dạng của cái xác này, vừa học được một chút, trong chốc lát liền thuần thục nhiều, về sau nói không chừng còn có thể phát huy được tác dụng.”
“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy.” Con ngươi Hạ Lãnh trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt có thêm vài phần thần thái của Hạ Thiên: “Bởi vì ngươi không có về sau.”
“Tuổi tác không nhỏ, khẩu khí cũng rất lớn.” Tiêu Tú Nhi khóe miệng khẽ nhếch, có chút khinh miệt nói: “Vậy bổn tọa liền thu hồn phách của ngươi, sẽ từ từ đem thân thể của ngươi luyện hóa thành vật chứa của bản tọa. Đây là phúc khí tám đời ngươi tu luyện mới có được.”
“Đừng nói nhảm, có thủ đoạn gì thì dùng nhanh đi.” Trên mặt Hạ Lãnh không có nhiều biểu cảm, “Mặc kệ ngươi có phải là quỷ hay không, đừng làm lỡ việc ngủ của ta.”
“Tự tìm cái chết!” Tiêu Tú Nhi rên lạnh một tiếng, cả người hóa thành một đoàn quỷ ảnh, đem Hạ Lãnh bao phủ ở trong. Đỉnh đầu quỷ ảnh là một cái đầu chó cực lớn, đang há to miệng, cắn vào đầu Hạ Lãnh.
Đùng! Một tiếng nhỏ vang lên, trong nháy mắt đầu nó liền nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận