Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3422: Đầu óc người này đúng là có vấn đề

“Ngươi là ai?”
Ninh Thụy Thần liếc mắt nhìn thoáng qua nữ nhân phách lối, khó chịu nói: “Lại còn thánh chỉ? Bác gái này, Đại Thanh đã vong rồi, ngươi tỉnh lại đi.”
“Ngươi mắng ai là bác gái? Năm nay ta mới có ba mươi chín tuổi.” Nữ nhân đeo kính râm, quần áo nhìn qua rất lộng lẫy, thuộc tầng lớp thượng lưu, khí chất lãnh diễm, nhưng mở miệng ra lại quá chanh chua.
Ninh Thụy Thần thản nhiên nói: “Năm nay ta mới mười tám, ngươi có thể làm mẹ ta, không phải bác gái thì là cái gì?”
“Ngươi.” Nữ nhân lãnh diễm bị nghẹn đến không biết nói cái gì: “Nhà quê thì chẳng bao giờ có giáo dục.”
Ninh Thụy Thần cười lạnh, phản bác: “Ngươi vừa gặp mặt đã đuổi người ta ra ngoài, ngươi có giáo dục sao?”
“Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?” Nữ nhân lãnh diễm hoàn toàn nổi bão, tay chỉ Ninh Thụy Thần.
“Con mẹ nó, ta nào biết ngươi là ai?” Ninh Thụy Thần vẫn cay miệng như cũ: “Vừa rồi không phải ta mới hỏi sao? Ngươi nghe không hiểu tiếng người hay là đầu óc của ngươi có vấn đề?”
Hạ Thiên cười nói: “Cái này ngươi nói đúng nè. Đầu óc người quái dị này thật sự có vấn đề.”
“Ngươi, các ngươi đúng là tìm chết.” Nữ nhân lãnh diễm tháo mắt kính của mình xuống, lộ ra cặp mắt phượng được trang điểm rất kỹ, mắng to Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần: “Chồng của ta là nhà giàu nhất Quế thành này, Chiêm tổng của tập đoàn Đế Cảnh. Ngươi có tin chỉ cần một câu của ta, ta có thể khiến các ngươi không sống nổi ở Quế thành này hay không?”
Hạ Thiên hiển nhiên không biết đây là thứ tôm nát cá thối của nhà nào: “Ta chưa từng nghe nói qua. Nếu ngươi không muốn ăn đòn, tốt nhất ngươi nên cút sang một bên. Chồng của ngươi là ai cũng vậy thôi.”
“Ngươi là Mã Khiết Thần Mã tiểu thư?” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy ngược lại nhận ra nữ nhân kia.
Nữ nhân này trước kia là một minh tinh rất nổi danh, xuất đạo vào năm mười sáu mười bảy. Bởi vì diện mạo không tầm thường, tư thái cũng không tệ, nàng ta đã từng rất nổi tiếng một thời.
Ninh Nhụy Nhụy nhớ kỹ, khi còn bé, nàng thường xuyên nhìn thấy nữ nhân này trên tivi. Khoảng hai mươi tuổi, người này bỗng nhiên tuyên bố rời khỏi ngành giải trí, nghe nói là gả vào nhà hào môn.
Nghĩ không ra lại làm tiểu tam cho Chiêm Cao Hạc. Không đúng, cũng có thể là tiểu bát, tiểu cửu, thậm chí tiểu thập cũng không chừng.
Chiếu theo suy tính như thế, trong đầu Ninh Nhụy Nhụy lập tức liên hệ nhiều manh mối tán loạn trong đầu. Chẳng lẽ Chiêm Thiên Thiên là con trai của nữ nhân này?
“Ngươi là ai? Chúng ta quen biết sao?” Nữ nhân lãnh diễm nghe Ninh Nhụy Nhụy gọi tên của mình, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Rất nhiều năm rồi không ai gọi tên thật của nàng ta. Nàng ta không khỏi nhìn Ninh Nhụy Nhụy một chút.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Chưa nói đến quen biết, chỉ là khi ta còn bé, ta thường nhìn thấy ngươi trong mấy bộ phim trên truyền hình.”
“Hừ, đó chính là không biết rồi.” Mã Khiết Thần nghiêm mặt, hiển nhiên quy Ninh Nhụy Nhụy trở thành người muốn bấu víu quan hệ với nàng ta: “Ta đã giải nghệ mười mấy hai mươi năm trước, cho dù ngươi có muốn nịnh bợ ta, ngươi cũng không nhận được tài nguyên nào đâu.”
Ninh Thụy Thần cảm thấy nữ nhân này đúng là vô tri đến mức đáng sợ, nhịn không được liền nói: “Ngươi không biết tỷ của ta hay là giả bộ không biết?”
“Thế nào, ngươi rất nổi tiếng sao?” Mã Khiết Thần nghe Ninh Thụy Thần nói xong, không khỏi quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy, cảm thấy nàng rất quen mặt, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì: “Gần đây ngươi đã đóng qua một bộ phim nào nổi tiếng sao?”
Ninh Thụy Thần nói: “Tỷ của ta là thần thoại đại danh đỉnh đỉnh giới thể thao, Ninh Nhụy Nhụy.”
“Ta chưa từng nghe nói qua.” Mã Khiết Thần hiển nhiên đã từng nghe nói qua Ninh Nhụy Nhụy, nhưng chỉ là không muốn thừa nhận, hừ lạnh một tiếng: “Niệm tình các ngươi trẻ người non dạ, lần này ta không truy cứu trách nhiệm các ngươi va chạm ta. Các ngươi đi đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút kỳ quái. Chiêm Thiên Thiên chết rồi, tại sao nữ nhân này tuyệt không thương tâm? Chẳng lẽ nàng đoán sai, hay là bây giờ Mã Khiết Thần vẫn chưa biết tin tức?
“Ngươi nói đi là đi sao?” Ninh Thụy Thần bất mãn nói: “Chúng ta đến đây ăn cơm, thuận tiện gặp người bạn cũ, ngươi cũng muốn quản sao?”
“Ha ha!” Gương mặt Mã Khiết Thần hiện lên sự khinh thường, mắt phượng lộ ra sự khinh bỉ: “Hiện tại người ở trong khách sạn này không phú thì quý, đều có mối quan hệ tốt với Chiêm gia, các ngươi có bạn ở đây sao?”
Lúc này, một người từ trong phòng ăn bên cạnh đi tới, từ xa đã kêu lên: “Ninh Thụy Thần, tại sao ngươi lại ở đây?”
Người đến chính là Nhiếp Tiểu Lý. Nàng bị Chiêm Văn Bân cấm túc ở khách sạn Quế thành, đang buồn bực đến mức ngán ngẩm.
Chiêm Văn Bân liền gọi hai người đồng nghiệp làm tiếp viên hàng không của nàng đến, nhưng nàng đối với hai người này cũng không có bao nhiêu hảo cảm, ăn cơm nói chuyện phiếm với hai người bọn họ cũng chẳng có gì vui.
Vừa lúc nghe bên ngoài có tiếng cãi vả, nàng vội vàng ra ngoài xem.
Kết quả, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy người quen. Tiếp theo lại thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, nàng lại càng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, tại sao các người lại…” Nhiếp Tiểu Lý hiển nhiên cho rằng Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đến tìm nàng, nhưng không biết bọn họ tìm nàng có chuyện gì.
“Tiểu Lý, đã lâu không gặp. Ta cố ý đến tìm ngươi đấy. A, anh rể, ngươi đánh ta làm gì?” Ninh Thụy Thần nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lý, lập tức đưa tay ra, nhưng lại bị Hạ Thiên đánh cho một cái.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi nói là được rồi.”
“Được, được, được. Ta hiểu rồi.” Ninh Thụy Thần lắc đầu, thầm nghĩ anh rể chẳng những háo sắc, lại còn tham lam và chủ nghĩa đàn ông quá nặng, ngay cả nắm tay cũng không được phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận