Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2461: Ý chỉ của âm Hậu

Sóng biển cuồn cuộn, phô thiên cái địa.
Đài cao xây bằng đá, trông có vẻ kiên cố, kết quả là thoáng chốc liền vỡ tung.
Người đứng phía trên, cả kinh và bay tứ phía.
Có người trốn kịp, tỷ như âm Vô Vũ mang Bạch Tiêm Tiêm theo, chỉ dùng một hai giây liền chạy đến nơi an toàn, nhưng vẫn nhận phải một chút xung kích, phỏng chừng bị thương không nhẹ.
Lúc này trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi nhìn cảnh tượng hỗn loạn kinh tâm động phách kia. Những người còn lại dường như đều bị sóng biển bao phủ, không rõ sống chết.
"Ha ha ha, ta đã nói rồi, có thể làm chủ nhân đảo Sương Nguyệt, chỉ có một mình Bạch Kỳ Thạch ta." Bạch Kỳ Thạch mắt thấy những kẻ vừa rồi còn khiêu khích hắn chê cười đã bị làn sóng của hắn cuốn đi một thể, tâm tình sảng khoái khó có thể hình dung, "Hạ Thiên, ta thấy ngươi chính là tên rác rưởi, vậy mà còn dám đối đầu với ta, quả thực là điếc không sợ súng."
Đại đa số tộc nhân của Huyền âm tộc lập tức bao vây âm Vô Vũ, ân cần hỏi: "m tộc trưởng, ngươi không sao chứ."
"Không có việc gì, các ngươi đứng ở đây, đừng động đến chuyện này." âm Vô Vũ hét lên một tiếng.
Bạch Kỳ Thạch thấy thế, đáy lòng dâng lên một chút ấm ức, quả nhiên đại đa số tộc nhân vẫn đi về phía lão thái bà này, quả nhiên không thể giữ nàng lại, bằng không, coi như ta làm tộc trưởng, cũng rất dễ trở thành con rối của nàng.
"Ta hỏi ngươi." âm Vô Vũ lạnh lùng nhìn Bạch Kỳ Thạch chằm chằm, chất vấn: "Ngươi thật sự đã gặp âm Hậu rồi ư?"
"Đó là đương nhiên." Bạch Kỳ Thạch 'cây ngay không sợ chết đứng' nói: "Nếu như không gặp âm Hậu, thì sao ta biết được bí kỹ của âm Hậu, hiện tại các ngươi nên chấp nhận hiện thực đi, ta mới là tân tộc trưởng của Huyền âm tộc, ai tán thành? Ai phản đối?"
Âm Vô Vũ vẫn còn hơi khó tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Kỳ Thạch.
Tuy Bạch Kỳ Thạch đã triệt để vạch ranh giới với âm Vô Vũ, nhưng mà hắn cũng biết suy cho cùng thì âm Vô Vũ đã làm tộc trưởng mười mấy năm, uy danh trong lòng các tộc nhân là không thể rung chuyển.
Nếu như có thể làm nàng kinh sợ, thì vị trí tộc trưởng của hắn mới có thể coi như vững chắc, và đáng tin hơn rất nhiều so với một sự đồng ý mơ hồ và vô căn cứ từ âm Hậu.
"Ngươi cũng thấy đấy." Bạch Kỳ Thạch chỉ chỉ đài cao bị hắn oanh sập, hỏi ngược lại âm Vô Vũ: "Nếu như không phải âm Hậu truyền thụ, thì sao ta lại biết Bạch Lãng Thao Thiên, và làm sao lại có uy lực lớn như vậy được?"
Sắc mặt của âm Vô Vũ có chút biến ảo khôn lường, trong lòng suy đoán mức độ tin cậy trong lời nói của Bạch Kỳ Thạch, rất nhanh liền phỏng đoán mục đích mà âm Hậu làm như vậy đến tột cùng là cái gì.
Còn về an nguy của đám người Y Tiểu Âm và Hạ Thiên, nàng cũng không lo lắng lắm, nàng có thể tránh thoát, thì không lý nào mà bọn Hạ Thiên và Y Tiểu Âm lại không tránh được, bọn họ núp không hiện thân, nhất định là đang có ý đồ gì.
"Ngươi gặp âm Hậu ở đâu?" âm Vô Vũ đang kéo dài thời gian cho bọn Hạ Thiên càng nhiều càng tốt, bèn bắt đầu vòng vo với Bạch Kỳ Thạch.
Bạch Kỳ Thạch thấy giọng điệu của âm Vô Vũ dường như đã hòa hoãn hơn không ít, lập tức có ảo tưởng có thể thuyết phục nàng, cỗ sát tâm dịu dần theo bản năng: "Đương nhiên là nhà trúc giữa đảo, chỗ đó vốn là chỗ ở của âm Hậu, lúc ta qua đó đưa cống phẩm, vừa may gặp được lão nhân gia nàng."
"Khi nào?" âm Vô Vũ nhíu mày, nhà trúc giữa đảo đích thị là chỗ ở của âm Hậu, chỉ có điều hành tung của âm Hậu không rõ, rất ít khi xuất hiện trong ngôi nhà trúc đó.
Trong mấy chục năm qua, sự việc đưa cống phẩm và may mắn gặp phải âm Hậu cũng đã xảy ra, nhưng cũng chỉ có một, hai trường hợp mà thôi.
Bạch Kỳ Thạch hơi bực mình, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của âm Vô Vũ, chỉ là không ít tộc nhân đang vây quanh, khiến hắn nhất thời không tiện phát tác: "Nửa tiếng trước."
"Nửa tiếng trước?" Trong lòng âm Vô Vũ đang toan tính, lúc đó hẳn là lúc Hạ Thiên vừa mới đánh nhau với Bạch Kỳ Thạch, nếu như âm Hậu thực sự là tìm hắn sau khoảng thời điểm đó, thế thì đã nói rõ âm Hậu rất có thể đã sớm có dự định này, đây là một nước cờ đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng mà âm Hậu làm như vậy đến tột cùng là muốn làm gì?
Âm Vô Vũ ngẫm nghĩ vài giây, vẫn nhìn Bạch Kỳ Thạch một cách hoài nghi: "Rốt cuộc âm Hậu đã nói với ngươi cái gì, vì sao tự dưng lại truyền vị trí tộc trưởng cho ngươi?"
"Nàng nói..." Bạch Kỳ Thạch đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một âm thanh, tiếp theo đó nhanh chóng sửa lời, lườm âm Vô Vũ rồi nói: "Lão thái bà, ngươi muốn làm gì, ngay cả âm Hậu mà ngươi cũng hoài nghi sao? Nếu mà ngươi thật sự muốn biết lý do, thì ngươi tự tìm âm Hậu hỏi thử là biết liền! Ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của âm Hậu, sau đó làm theo những gì mà nàng phân phó cho ta!"
Âm Vô Vũ cảm nhận được biến hóa trong mắt của Bạch Kỳ Thạch, trong lòng rùng mình, quả nhiên có người đang âm thầm chỉ điểm hắn, chỉ là không biết rốt cuộc có phải là âm Hậu hay không.
"Ta nói lại lần cuối, để ta làm tộc trưởng, đó là ý chỉ của âm Hậu, trên đảo Sương Nguyệt ai cũng không thể cãi." Bạch Kỳ Thạch cũng từ bỏ ý định khiến cho âm Vô Vũ thừa nhận hắn, trực tiếp đưa tay về phía nàng: "Bây giờ ngươi giao Điệp Mộng Tâm Pháp và Sương Nguyệt Lệnh ra đây."
"Cái gọi là gặp qua âm Hậu, có được ý chỉ của nàng để ngươi làm tộc trưởng, đây đều là lời từ một phía của ngươi, ta không thể tin ngươi được." âm Vô Vũ lắc đầu, nhàn nhạt cự tuyệt nói: "Cho nên, ta vẫn giữ nguyên quyết định của ta, tộc trưởng tân nhiệm chính là Hạ Thiên, ta cũng đã giao Điệp Mộng Tâm Pháp và Sương Nguyệt Lệnh cho hắn."
"Ngươi nói cái gì?" Bạch Kỳ Thạch còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, sau đó thẹn quá hóa giận, lôi âm Vô Vũ: "Lão thái bà, ngươi đây là tự tìm đường chết! Ngay cả mệnh lệnh của âm Hậu cũng dám cãi, ta thấy ngươi đúng thật là già nên hồ đồ rồi, lại truyền vị trí tộc trưởng cho một ngoại nhân, ngươi chính là tội nhân lớn của Huyền âm tộc chúng ta, ngày hôm nay ta liền giết ngươi, miễn trừ tai họa ngầm thay các tộc nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận