Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3417: Có phải người kia hay không

Sát thủ A Sai nhìn chung quanh, phát hiện nơi này dường như đã phát sinh một trận đại chiến cách đây không lâu, cảm thấy nơi này không nên ở lâu, vội nâng thi thể Chiêm Thiên Thiên định rời khỏi.
“Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì thế?” Trong lúc sát thủ A Sai đang định quay người rời đi, một nam nhân què chân đeo kính râm dẫn một đám người chạy đến, chặn ngang đường đi của hắn ta.
A Sai nhìn liếc qua những người này, lập tức xác định thân thủ những người đó không tệ nhưng không phải sát thủ, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.
“Ai phái ngươi đến?” Nam nhân đeo kính râm vừa mới bị Hạ Thiên hù ngã, sau đó trốn ra khỏi bể bơi nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Vợ không có cũng không sao, nhưng thi thể của tiểu thiếu gia bị mất, gia chủ tuyệt đối sẽ lột da sống hắn ta. Suy nghĩ xong, hắn ta đành phải mang theo các huynh đệ quay trở về.
Nam nhân đeo kính râm vừa mới đến phòng chụp ảnh, không nhìn thấy ba người Hạ Thiên, ngược lại chỉ thấy một người xa lạ, lại còn trộm thi thể của Chiêm Thiên Thiên.
“A, ta hiểu rồi, ngươi nhất định là đồng bọn của tên tiểu tử kia.” Nam nhân đeo kính râm suy nghĩ một chút, tự động nghĩ thông suốt hết thảy: “Được, chẳng những giết tiểu thiếu gia nhà ta, lại còn muốn ăn cắp thi thể của cậu ấy. Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mưu đồ làm loạn với Chiêm gia?”
A Sai cái nghe được cái không, trong lòng cũng âm thầm giật mình: ‘Tại sao hắn ta biết ta giết tiểu tử này? Chẳng lẽ ta đã bại lộ? Như vậy, không phải Lạc ca sẽ bị liên lụy sao?”
“Không nói câu nào chính là chấp nhận.” Nam nhân đeo kính râm không dám nhìn thẳng Hạ Thiên, nhưng vẫn có cách đối phó người khác: “Các huynh đệ, bắt hắn ta lại cho ta, tuyệt đối không được để hắn ta chạy thoát. Bắt hắn ta lại cũng tiện giao nộp cho gia chủ.”
Đám bảo tiêu kia vừa rồi cũng bị kinh hãi không nhỏ, bây giờ có thể xả giận và trốn tránh trách nhiệm, người nào cũng mười phần ra sức.
“Có chút không ổn.” Biểu hiện A Sai trở nên cổ quái. Những người này rõ ràng muốn bắt sống hắn ta: “Chẳng lẽ cừu gia của ta phái đến? Mặc kệ, giết hết để trừ hậu hoạn.”
A Sai khiêng thi thể của Chiêm Thiên Thiên làm tấm chắn, nhanh chóng đến gần đám bảo tiêu, sau đó không kịp đợi bọn họ phản ứng, con dao trong lòng bàn tay đã đâm thẳng vào tim của bọn họ.
“Ngươi…” Đáng thương cho nam nhân đeo kính râm. Vừa rồi may mắn không chết trong tay Hạ Thiên, bây giờ lại một đao mất mạng trong tay người khác.
“Lần này không còn vấn đề gì rồi. Lạc ca, để không liên lụy ngươi, ta miễn phí giết nhiều người như thế, ngươi nhớ cho ta thêm chút tiền đấy nhé.” A Sai cất kỹ con dao, sau đó vác thi thể Chiêm Thiên Thiên nhanh chóng biến mất.

Quế thành, bên hồ Thái m, biệt thự Chiêm gia.
Bành.
Một tiếng vang, cả căn phòng đều run lên.
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Gia chủ Chiêm gia Chiêm Cao Hạc tức đến mức phổi muốn nổ tung, lửa giận cháy lên hừng hực trong lòng.
Trên sàn nhà phòng khách bày một hàng mười mấy thi thể, tất cả đều là bảo tiêu áo đen của Chiêm gia.
Nam nhân đeo kính râm còn là cận vệ nhiều năm của ông ta, được ông ta tin tưởng phái ra ngoài bảo vệ con riêng mà ông ta yêu quý nhất, kết quả lại gây ra sơ suất.
Đầu tiên, con trai bị giết tại bể bơi, không biết là bị ai giết.
Ban đầu, Chiêm Cao Hạc hoài nghi là do đứa con trai cả của ông là Chiêm Văn Bân làm. Dù sao, Chiêm Thiên Thiên chết, người được lợi lớn nhất chính là Chiêm Văn Bân.
Nhưng từ phản ứng của Chiêm Văn Bân mà xem, lại không giống là do hắn ta làm.
Hơn nữa, ông cũng hiểu đứa con trai lớn này của mình, mặc dù tâm ngoan thủ lạt nhưng làm việc sẽ không thô ráp như thế.
Tiếp theo, đám bảo tiêu cũng chết một cách khó hiểu.
Lúc này, Chiêm Cao Hạc có thể khẳng định không phải do con trai lớn của ông làm, tuyệt đối có người đang tận lực nhằm vào Chiêm gia bọn họ.
“Các ngươi đi thăm dò tất cả những người có mặt tại bể bơi ngày hôm nay, tìm cho ra bằng được tất cả cho ta.” Chiêm Cao Hạc chỉ tay vào trợ lý bên cạnh, quát lớn: “Bất cứ người nào cũng không tha. Ta nhất định phải điều tra rốt cuộc là ai đã ra tay.”
Trợ lý trẻ tuổi vội vàng gật đầu: “Vâng, ta sẽ đi điều tra ngay.”
“Lão nô nghe nói hôm nay Ninh Nhụy Nhụy của Ninh gia cũng có mặt.” Lão quản gia của Chiêm gia nhẹ giọng nói: “Còn có một nữ nhân họ Bì, hình như là con dâu thứ ba của Tần gia lão.”
“Ninh gia và Tần gia?” Chiêm Cao Hạc cau mày, con ngươi hiện lên ánh sáng: “Người của Ninh gia đa số đều di dân đến đảo quốc, Quế thành chỉ còn một lão đầu tử và một nữ nhân, không làm nên trò trống gì đâu. Mấy tháng trước Tần gia cũng bị sa sút, đã không còn đáng nhắc đến. Sau lưng bọn họ khẳng định còn người khác.”
Lão quản gia hơi khom người, bỗng lên tiếng hỏi: “Có phải người kia hay không?”
“Ngươi nói người nào?” Chiêm Cao Hạc không hiểu.
‘Người ở Giang Hải.” Lão quản gia đáp: “Là người đã tiêu diệt Lý gia ở kinh thành. Nghe nói, hắn có quan hệ không tệ với Ninh Nhụy Nhụy của Ninh gia. Còn tiểu thiếu gia vẫn luôn có ý với Ninh tiểu thư.”
Chiêm Cao Hạc là gia chủ một gia tộc, thân gia không ít, tất nhiên cũng có nghe nói qua Hạ Thiên, cũng biết được một số sự tích của hắn.
Ông cau mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, ông lên tiếng: “Ngươi viết một tấm thiệp mời mời vị Hạ tiên sinh kia đến. Nếu hắn có thể làm việc cho ta, vậy thì không sao. Bằng không, hừ.”
Ở Ninh gia, Hạ Thiên ngáp một cái, tâm trạng thoáng có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận