Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2023. Thu phí chữa bệnh

"Tên lưu manh kia, ngươi đã đi đâu vậy?" A Cửu có chút sụp đổ, ngay sau đó nàng nhìn thấy Hạ Thiên hình như còn cầm một đóa hoa hồng trong tay, sững sờ hỏi, "Ngươi đi mua hoa?"
"À, ta chờ nhàm chán, nhìn thấy phía dưới có người bán hoa, sau đó cảm thấy bây giờ Cửu nha đầu ngươi rất nghe lời cho nên đi xuống mua một đóa hoa cho ngươi chơi. Mặc dù ta cảm thấy mấy thứ hoa cỏ này cũng không đẹp đẽ gì, nhưng nữ nhân các ngươi lúc nào cũng thích những thứ đấy......" Hạ Thiên nói đến đây, không khỏi lại cảm khái một chút, "Cửu nha đầu, thân hình của ngươi thật sự rất không tệ nha."
"Cái gì...... A!" A Cửu đột nhiên duyên dáng kêu to một tiếng, đến bây giờ nàng mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà khăn tắm quấn quanh người mình đã rơi mất, chắc vừa rồi khi nàng tức giận quơ tay múa chân làm cho khăn tắm lỏng ra. Điều đó cũng làm cho dáng vẻ mê người của nàng gần như không giữ lại chút nào mà lộ ra trước mặt Hạ Thiên.
A Cửu phản ứng lại, vội vàng giơ tay kéo chăn lên, muốn che cơ thể của mình, nhưng vào lúc này nàng lại nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên: "Cửu nha đầu, tặng hoa cho ngươi."
Trong tầm mắt xuất hiện một mảnh cánh hoa, không phải một đóa, mà là một cánh hoa, một cánh hoa đột nhiên tự động tách ra rồi chậm rãi bay về phía A Cửu, nhìn qua vô cùng xinh đẹp và hoàn mỹ. Trong nháy mắt đó, A Cửu như đã quên đi tất cả, quên mất bản thân không mặc quần áo, cũng quên mất việc muốn che đi cơ thể của mình, nàng chỉ theo bản năng đưa tay nhận lấy cánh hoa kia.
Cánh hoa rơi vào lòng bàn tay của nàng, giống như không chút cảm giác nào, mà trong tầm mắt của nàng lại tiếp tục xuất hiện cánh hoa, đầu tiên là một mảnh hai mảnh, sau đó là mười mấy mảnh, sau lại hình như cả căn phòng đều tràn ngập màu đỏ của cánh hoa.
Rõ ràng vừa bắt đầu A Cửu chỉ thấy một đóa hoa hồng, không khả năng có nhiều cánh hoa như vậy được, thế nhưng một đóa hoa hồng kia lại giống như nhưng thả ra cánh hoa vô cùng vô tận, trong vòng mấy chục giây ngắn ngủn đã lấp đầy cả căn phòng.
Trên không, vô số cánh hoa đang bay múa, sau đó chậm rãi rơi xuống, chạm vào làn da của A Cửu, từng cảm xúc rất nhỏ bé lại mang cho nàng một loại cảm nhận rất khác.
A Cửu có chút ngây dại, trong mắt của nàng dần dần cũng chỉ còn lại những cánh hoa này, từ trước tới nay nàng chưa từng nghĩ tới, trong cuộc đời của mình có thể nhìn thấy một màn như vậy. Nàng càng không thể tưởng tượng được Hạ Thiên lại làm những chuyện này vì nàng, cho dù nàng biết mình trẻ tuổi, biết mình xinh đẹp, biết mình hoàn hảo hơn tuyệt đại đa số nữ nhân trên thế giới này, nhưng mà nàng cũng biết, ở trong mắt Hạ Thiên, thật ra nàng chỉ là một nha hoàn.
Bất luận là dung nhan dáng người hay là tính tình, thật ra nàng biết mình gần như không sánh được với bất kỳ nữ nhân nào bên người Hạ Thiên. Vừa rồi khi Hạ Thiên đột nhiên biến mất, nàng chỉ cho rằng Hạ Thiên không hề có hứng thú gì với nàng, bởi vì chỉ cần có bất kỳ một nữ nhân khác xuất hiện vào lúc này, đều sẽ làm hắn lựa chọn rời khỏi, mà nàng, từ đầu đến cuối chẳng qua là sự lựa chọn cuối cùng mà thôi.
Nhưng cánh hoa mỹ lệ đầy trời, một màn duy mỹ ấy khiến cho A Cửu đột nhiên cảm thấy, có vẻ tất cả đều không quan trọng, cho dù những việc này đối với Hạ Thiên mà nói là rất dễ dàng làm được, cho dù Hạ Thiên chỉ là vì cố ý dỗ dành nàng, thật ra cũng không thật tình gì với nàng, nhưng những chuyện này cũng không làm nàng để bụng nữa, đây sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất cuộc đời nàng.
"Cửu nha đầu, bây giờ ta sẽ chữa bệnh cho ngươi." Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai A Cửu, A Cửu nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống, những cánh hoa kia tiếp tục bay xuống rồi chậm rãi bao phủ toàn bộ cơ thể của nàng, tiếp theo là một cảm giác lạnh như băng từ trên đầu truyền xuống, một cây ngân châm đâm vào trong đầu của nàng, nàng biết, Hạ Thiên thật sự đang châm cho mình.
Điều đó khiến nàng có một chút xíu thất vọng, bởi vì nàng thậm chí hy vọng đây không phải thật sự chữa bệnh mà là một chuyện khác. Nhưng loại cảm giác thất vọng này rất nhanh biến mất, bởi vì nàng lập tức cảm giác được ngân châm đã rời khỏi cơ thể của nàng, đồng thời nàng lại cảm giác được hương vị nam nhân quen thuộc bao phủ ở trên.
"Cửu nha đầu, bệnh của ngươi đã được chữa khỏi, bây giờ ta muốn thu tiền chữa bệnh." Giọng nói của Hạ Thiên lại lần nữa vang lên bên tai nàng.
"Ừ, cho ngươi." A Cửu vẫn nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu, nàng biết tiền chữa bệnh là cái gì, bởi vì Hạ Thiên đã dùng hành động nói cho nàng, tiền chữa bệnh mà hắn muốn chính là toàn bộ của nàng.
Nàng cũng nguyện ý cho hắn, vào lúc này, trong cảnh tượng giống như mộng ảo này, ở trên chiếc giường tràn ngập hoa hồng, nàng nguyện ý giao bản thân cho người này, cho dù đối phương từng là một không bằng cầm thú ở trong mắt của nàng, cho dù hiện giờ đối phương hay là một sắc lang trăng hoa, cho dù đối phương cũng chưa chắc gì rất thích nàng, nhưng tất cả những thứ này nàng đều có thể không để bụng.
Nàng muốn làm một nữ nhân chân chính, một nữ nhân có ý nghĩ và cuộc sống của mình, nàng có thể tự làm ra quyết định cho bản thân, đương nhiên, hiện giờ, ngay vừa rồi, nàng đã trở thành một nữ nhân chân chính.
Hình ảnh ác mộng nhiều lần xuất hiện trong đầu nàng lại thoáng hiện lên lần nữa, nhưng nó lại rất nhanh biến mất, mà thay vào đó là một hình ảnh khác bắt đầu chậm rãi xuất hiện, đó là một hình ảnh tốt đẹp, chính là hình ảnh đang xảy ra ngay lúc này, ở trên giường hoa hồng, nàng nhiệt huyết và không bị trói buộc, vui vẻ sung sướng.
A Cửu biết, tâm bệnh của mình đã khỏi.
Mặc dù không biết rốt cuộc là do ngân châm có hiệu quả hay là do những cánh hoa kia, hoặc cũng có lẽ là do cả hai, nhưng xác thật là Hạ Thiên đã chữa khỏi tâm bệnh của nàng.
Cơ thể của nàng vẫn nóng bỏng, trái tim cũng vẫn cứ cuồng nhiệt, dần dần tiến vào một loại trạng thái như mê huyễn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, A Cửu không biết mình đã rời khỏi giường hoa hồng kia vào lúc nào, lúc này nàng đang ở bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, ánh đèn bên bờ sông dần dần dập tắt, bóng tối đi qua, bình minh tiến đến, mà cuối cùng nàng cũng cảm thấy mỏi mệt.
Nhưng vào lúc ấy, nàng đột nhiên cảm giác rất nhiều chân khí tràn vào trong cơ thể của mình, tiếp theo nàng lại tiến vào một loại trạng thái tương đối thần kỳ, lại tiếp đó, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, A Cửu cảm thấy công lực của mình hình như đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, lại tiếp đó, nàng phát hiện mình vẫn rất có tinh thần, không hề mỏi mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận