Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3751: Ta không cần biết ngươi là Dược vương hay gì

“Khoan đã, tiểu tử, ngươi khoan hãy đi.” Lão giả trên vách tường băng thấy Hạ Thiên chuẩn bị rời đi, lập tức la lớn: “Ngươi che lại suối Ẩn Nguyệt, phái Tuyết Sơn tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi chỉ cần thả ta ra, lão phu có thể giúp ngươi hòa giải, bảo vệ cho ngươi bình an vô sự.”
Hạ Thiên bật cười, có chút trào phúng: “Lão đầu nhi, ngươi muốn ta cứu ngươi?”
“Nói cứu cái gì chứ, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.” Lão giả trên vách tường băng hiển nhiên không chịu bỏ mặt mũi, cứ kiên trì nói: “Người của Chấp Pháp Đường sắp đến rồi, chỉ dựa vào hai người các ngươi tuyệt đối không ngăn nổi đâu.”
“Đây chính là thái độ cầu người của ngươi?” Hạ Thiên không thèm để ý.
Lão giả thấy biểu hiện của Hạ Thiên không vui, vội vàng bổ sung một câu: “Lão phu thấy châm pháp của ngươi không tệ, hẳn cũng học y, chỉ cần ngươi thả ta xuống, lão phu nguyện ý truyền thụ sở học một đời cho ngươi.”
“Thật ngại quá, ta hoàn toàn không có hứng thú với sở học một đời của ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Lão giả trên vách tường băng có chút kiêu ngạo nói: “Năm đó, lão phu là Dược vương cái thế thiên hạ và Châm vương vô song, luyện dược và châm pháp đều là hàng đầu. Nếu ngươi có thể nhận được ba bốn phần chân truyền của ta cũng đủ cho ngươi quét ngang danh y cả nước.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là Châm vương, Dược vương gì cả, ngươi hoàn toàn không sánh nổi một phần trăm của ta.” Hạ Thiên thành thật nói: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, chút trình độ này của ngươi còn chưa đủ tư cách dạy ta.”
“Đúng là cuồng vọng.” Lão giả trên vách tường băng cười khẽ, lắc đầu nói: “Nhớ năm đó Tả Vạn Đỉnh ta cũng uy danh hiển hách trên giang hồ, trong giới y học lại càng lực áp quần sài. Ngoại trừ bị một số yêu nghiệt đánh bại trong những cuộc thi đấu y học, gần như không ai dám tranh phong với ta. Khi đó, không biết có bao nhiêu danh nhân quyền quý quỳ gối trước mặt ta, cầu ta nhận bọn họ làm đệ tử, ngươi lại dám nói ta không có tư cách dạy ngươi.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Trước kia ngươi có bao nhiêu lợi hại, đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta.”
Hắn còn bổ sung một câu: “Còn nữa, mặc kệ ngươi lợi hại như thế nào cũng không lợi hại bằng ta, bởi vì ta là đệ nhất thiên hạ, mặc kệ châm pháp hay là luyện dược.”
“Tiểu tử, ngươi có dám nói ra sư thừa của ngươi hay không.” Lão giả trên vách tường băng bị Hạ Thiên chọc giận, quát hỏi: “Ta cũng muốn biết rốt cuộc ai đã dạy ra tên cuồng đồ như ngươi. Sợ ngươi nói ra tên của sư phụ mình, kết quả lại là bại tướng dưới tay ta.”
Hạ Thiên đáp ngay: “Đại sư phụ của ta là Quỷ Y Trương Minh Đà, nhưng khi ta còn nhỏ, y thuật của ta đã vượt qua ông ấy.”
“Cái gì? Sư phụ của ngươi là Quỷ Y Trương Minh Đà?” Lão giả trên vách tường băng kinh ngạc không thôi, con ngươi thậm chí còn có một chút sợ hãi: “Ngươi chính là đồ đệ của tên yêu nghiệt đó? Cũng khó trách, cũng chỉ có loại biến thái đó mới dạy ra được cuồng đồ như ngươi.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi biết đại sư phụ của ta?”
“Biết chứ, mà đâu chỉ biết không.” Lão giả trên vách tường băng cười khổ: “Năm đó, lão phu thành tài rời núi, luyện dược chi pháp độc bộ thiên hạ, châm pháp cũng cử thế vô song, chỉ bại qua bởi Trương Minh Đà trong một lần đấu y, nhưng lần đó ta thua tâm phục khẩu phục. Nếu ngươi đã là đồ đệ của hắn ta, lão phu cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi đi đi.”
Hạ Thiên ôm lấy eo Dương San, quay người rời đi.
“Này, Hạ thần y, ngươi thật sự thấy chết không cứu sao?” Trịnh Tự Kỳ không biết tỉnh lại từ lúc nào, có chút tức giận nói với Hạ Thiên: “Lão nhân gia kia thật sự quá đáng thương, vì sao ngươi không cứu ông ấy? Đối với ngươi mà nói, chuyện này chỉ tiện tay thôi mà.”
Hạ Thiên tùy ý liếc mắt nhìn ông ta: “Ngươi còn chưa chết?”
“Cũng may ta được vị lão tiên sinh này cứu, cho nên mới không bị hút vào.” Trịnh Tự Kỳ thật sự có chút oán giận Hạ Thiên. Dù sao vừa rồi ông ta cũng đã cầu cứu hắn nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Hạ Thiên nói: “Nếu đã nhặt về được cái mạng thì phải biết trân quý, đừng muốn chết nữa.”
“Ta chỉ là không nghĩ ra mà thôi.” Trịnh Tự Kỳ lạnh lùng nói: “Lão nhân gia ông cũng không phạm tội gì ngập trời, lại bị nhốt ở đây bốn mươi năm, chịu hết tra tấn. Ngươi rõ ràng có khả năng cứu ông ấy, tại sao lại thấy chết không cứu?”
“Ngươi muốn cứu ông ta?” Hạ Thiên cười hỏi.
Trịnh Tự Kỳ nhìn thấy Hạ Thiên cười, vô thức cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cười khan: “Ta nào có năng lực cứu ông ấy chứ, chẳng qua ta chỉ cảm thấy ông ấy thật sự quá đáng thương. Nếu Hạ thần y có thể ra tay cứu ông ấy, đó cũng là một chuyện tốt mà.”
“Nếu ngươi có thể cứu ông ta thì sao?” Hạ Thiên truy vấn: “Ngươi cứu hay không cứu?”
Trịnh Tự Kỳ đành phải đáp: “Nếu ta có thể cứu ông ấy, ta đương nhiên sẽ cứu. Dù sao vừa rồi ông ấy cũng đã cứu ta. Đáng tiếc tu vi của ta mất hết, võ công cũng…”
“Vậy ta thành toàn cho ngươi.” Hạ Thiên lại cười xán lạn hơn, trước thả Dương San ra, sau đó hai tay đặt lên vai Trịnh Tự Kỳ.
“Hạ, Hạ thần y, ngươi muốn làm gì?” Trịnh Tự Kỳ như phát mộng, hoàn toàn không biết Hạ Thiên đang làm gì.
Hạ Thiên cũng không trả lời, thân hình lóe lên, bay lên trên vách tường băng, sau đó mang một người trở xuống.
Một lát sau, trên bức tường băng vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “A.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận