Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4324: Ta cũng không thích ngươi

Dạ Mộng Bạch mang theo Hạ Thiên đi về phía Nam một hồi, rất nhanh đã đến trước một tòa cung điện tương đối hoàn chỉnh.
Trong cung điện có ba nam một nữ đang lo lắng chờ đợi.
“Dạ công tử không sao chứ?” Một thiếu nữ mặc áo xanh xinh đẹp, dáng người thướt tha lo lắng hỏi.
Nằm trên mặt đất, một người mặc áo bào xanh hơi lớn tuổi nhưng có phần yếu ớt lắc đầu nói: “Dạ lão đệ là người có tu vi cao nhất trong chúng ta, thực lực mạnh nhất, cho dù gặp phải nguy hiểm gì cũng sẽ không sao.”
Cuối cùng, vị hòa thượng trẻ tuổi với giọng điệu trưởng thành nhưng khuôn mặt lại có phần non nớt chắp tay cười nói: “Dạ thí chủ trời sinh có khuôn mặt hiền từ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ta nói tiểu ngốc tử này, ngươi không phải hoàn tục rồi sao? Tại sao còn gọi người khác là thí chủ.”
Thiếu nữ áo xanh khoanh tay trêu chọc: “Ngươi đã không còn là hòa thượng, cũng nên làm quen với quy củ thế giới thế tục đi.”
“Nói cũng đúng.”
Nam nhân áo bào xanh gật đầu, quay sang nói với tiểu hòa thượng: “Nhất là cái gọi là sát giới, ngươi nhất định phải phá. Tu tiên đại đạo, mạnh được yếu thua, không có khả năng không giết người. Ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.”
“Hai vị tiền bối dạy rất đúng.” Tiểu hòa thượng cũng không tranh cãi, hai tay hợp thành chữ thập, thuận miệng ứng đối.
Hai người kia nghe hắn nói xong, không khỏi lắc đầu. Tiểu hòa thượng hiển nhiên không để lời bọn họ nói trong lòng.
Tuy nhiên cũng không quan trọng. Dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết cái gọi là nóng lạnh của nhân gian, cái gì gọi là giang hồ hiểm ác. Đến lúc đó, hắn sẽ tự động thay đổi thôi.
“Mọi người đợi lâu, ta đã trở về rồi.”
Lúc này, Dạ Mộng Bạch cùng với Hạ Thiên từ trên trần nhà nhảy xuống, rơi vào chính giữa ba người: “Nãy giờ ở đây có xảy ra chuyện gì không? Kim đạo huynh, tổn thương trên người ngươi không chuyển biến xấu chứ?”
“Còn tốt.” Nam nhân áo bào xanh ráng chống đỡ ngồi dậy.
Tiểu hòa thượng nhìn Dạ Mộng Bạch, chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.
“Dạ đại ca.”
Thiếu nữ áo xanh nhìn thấy Dạ Mộng Bạch, lập tức bước đến, kích động nói: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi… A?”
Nhưng vừa lên tiếng, nàng lập tức nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng đằng sau Dạ Mộng Bạch, không khỏi cảnh giác: “Ngươi là ai?”
“Ta còn chưa hỏi ngươi là ai.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Hai người vừa nói chuyện, nam nhân áo bào xanh và tiểu hòa thượng cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên. Sau khi nhìn kỹ, bọn họ lại quay sang nhìn Dạ Mộng Bạch, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ.
“A, để ta giới thiệu cho các ngươi một chút.”
Dạ Mộng Bạch khẽ cười một tiếng, vội lách người, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Đây là một vị đồng đạo mà ta gặp được bên trong một phế tích. Hắn tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?” Thiếu nữ áo xanh lặp lại một lần, sau đó lắc đầu: “Cái tên nghe bình thường quá.”
Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Điều này nói rõ ngươi không có phẩm vị. Tên của ta là do vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ đặt, tuyệt đối rất hay.”
“Thần Tiên Tỷ Tỷ? Vợ?”
Thiếu nữ áo xanh nghe xưng hô này, không khỏi cảm thấy rối bời, cảm nhận đối với Hạ Thiên lại càng kém, liền quay sang nói với Dạ Mộng Bạch: “Dạ đại ca, người này không rõ lai lịch, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Dạ Mộng Bạch cười ha hả, khoát tay nói: “Không cần đâu. Ta thấy Hạ đạo huynh làm người làm việc đều rất quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải người xấu.”
“Dạ đại ca, ngươi dễ dàng tin tưởng người khác quá.” Thiếu nữ áo xanh có chút sốt ruột: “Ai biết hắn là ai, nếu chẳng may là tà ma…”
“Ngươi mới là tà ma đấy.” Hạ Thiên nói: “Chính xác mà nói, trong số những người các ngươi, chỉ có Dạ Đế là người, những người khác đều không bằng.”
Thiếu nữ áo xanh nghe xong, lập tức giận sôi lên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Gương mặt tiểu hòa thượng, còn có nam nhân mặc áo bào xanh đều trở nên khó coi.
“Các ngươi đừng ồn ào.” Dạ Mộng Bạch kéo thiếu nữ áo xanh ra, sau đó cười nhạt: “Trong chúng ta không ai là tà ma, Hạ đạo huynh tất nhiên cũng không phải. Cái nơi rách nát này nguy cơ trùng trùng. Muốn thoát ra ngoài, chúng ta cần phải đoàn kết những người có thể đoàn kết. Nếu không, chúng ta có thể chết ở đây bất cứ lúc nào. Mọi người tu hành nhiều năm mới đến được đây, hiển nhiên không muốn cứ thế mà chết đi.”
“Hừ, dù sao ta cũng không quen nhìn hắn.” Thiếu nữ áo xanh khoanh tay, tức đến mức ngực càng thêm trĩu nặng.
“Hạ đạo huynh, ngươi bỏ qua cho.” Dạ Mộng Bạch giới thiệu với Hạ Thiên: “Nàng ấy tên Khúc Yên Nhiên, đến từ Thiên Huyễn giới, tính tình nóng nảy, nhanh mồm nhanh miệng nhưng thật ra không có ác ý gì đâu.”
Khúc Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Nhưng ta không thích hắn.”
“Vừa lúc ta cũng không thích ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng cũng không cần thiết phải thích. Dù sao ta và các ngươi không phải người của một thế giới.”
Hạ Thiên nói là sự thật. Tuy nhiên, Dạ Mộng Bạch cứ tưởng Hạ Thiên tức giận, vội vàng chỉ vào tiểu hòa thượng, nói sang chuyện khác: “Ngươi không phải muốn tìm Hạ Vô Kỵ sao? Chính là hắn. Hắn trước kia là hòa thượng, pháp hiệu Quảng Lực, nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã hoàn tục.”
“Hạ thí chủ, ngươi tìm ta?” Gương mặt Hạ Vô Kỵ hiện lên sự nghi ngờ: “Chẳng lẽ chúng ta quen biết nhau trước đó sao? Vì sao bần tăng lại không chút ấn tượng gì đối với ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận