Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2180. Chúng ta có thể cùng tắm

Trên Địa Cầu, mặt biển đang yên tĩnh bỗng nhiên cuốn lên sóng biển cao mấy thước.
Có hai bóng người đứng ở trên đỉnh sóng, vẻ mặt vui thích, giống như hoàn toàn không sợ bị sóng biển nuốt chửng.
Chỉ chốc lát sau, hai người nhìn về một chiếc du thuyền ở phía xa, tiếp đó nhảy lên boong thuyền.
Một nam một nữ này chính là Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy. Ba ngày trước ở bí cảnh dưới đáy biển, hai người bị từng đợt linh khí dao động khổng lồ đánh lên trên mặt biển, sau đó bỏ ra ba ngày trời lênh đênh trên mặt biển tìm kiếm lối vào chỗ bí cảnh kia. Nhưng kết quả lại khiến cả hai thất vọng, ngay cả Hạ Thiên cũng tìm không thấy nửa điểm khí tức có liên quan tới bí cảnh, giống như nó chưa từng tồn tại.
Hôm nay, khi Hạ Thiên mang theo Ninh Nhụy Nhụy lại tuần tra mặt biển lần nữa, hắn bỗng nhiên cảm giác được một chút xíu khí tức của Triệu Vũ Cơ, lập tức lần theo khí tức vọt lại đây.
"Thật kỳ quái, rõ ràng vừa ta cảm nhận được khí tức của vợ Đại Yêu Tinh mà, sao đột nhiên lại biến mất rồi?" Hạ Thiên cau mày, quét mắt nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ người đang chèo thuyền thì nơi này có vẻ không còn ai khác.
"Vợ Đại Yêu Tinh?" Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt một chút, trong nháy mắt nghĩ đến nữ nhân mỹ lệ làm nàng có chút tự ti mặc cảm kia, trong lòng nghĩ thầm: Chẳng lẽ Triệu Vũ Cơ đã tới nơi này?
"Hai người các ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở trên thuyền của ta?" Lúc này, một nam nhân trẻ tuổi mặc quần xà lỏn, mặt mũi tràn đầy giận dữ từ thuyền cứu nạn bò lên trên thuyền, nhìn thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy thì lập tức quát hỏi.
Người này chính là Thẩm đại thiếu vừa bị ném xuống biển, phía sau hắn là những người cũng bị ném xuống biển.
Thẩm đại thiếu hỏi xong, quay đầu nhìn bốn phía boong tàu, nổi giận mắng: "Nữ nhân điên vừa rồi đâu, các ngươi có thấy nàng ta không?"
"Không thấy nữ nhân điên nào, đồ ngốc thì gặp được một." Hạ Thiên vốn đang cho là Triệu Vũ Cơ đã trở về, kết quả là mừng hụt một hồi, trong lòng rất khó chịu: "Còn có, từ giờ trở đi, chiếc thuyền này là của ta!"
"Ngươi mắng ai là đồ ngu hả?" Thẩm đại thiếu cũng một bụng lửa giận, tốt bụng để cho một nữ nhân đi nhờ thuyền của mình, kết quả chẳng những xú nữ nhân kia không cảm kích mà còn dám ném hắn xuống biển, hắn quả thật là bị chọc giận điên rồi: "Ta thấy các ngươi chính là đồng bọn của nữ nhân điên kia, mau nói nàng ta đã đi đâu, nếu không nói thì lão tử ném các ngươi xuống cho cá mập ăn!"
"Nếu ngươi thích cá mập như thế thì tự đi mà cho nó ăn." Hình bóng Hạ Thiên giống như ma quỷ xuất hiện trước người Thẩm đại thiếu, tiếp theo giơ tay chộp đối phương... phát hiện người này không có quần áo để túm lấy, Hạ Thiên đành đổi thành nắm tóc, tiếp đó tiện tay hất lên, ném đối phương vào trong biển lần nữa.
Lần này, Thẩm đại thiếu bị ném khá xa, hơn nữa còn không có thuyền cứu nạn nữa.
Hắn vừa rơi xuống nước chưa được vài giây thì đã bắt đầu hô to cứu mạng, cũng không phải là hắn không biết bơi, mà là không hiểu sao cơ thể của hắn không thể nhúc nhích được.
Những người vừa bò lên thuyền cùng với Thẩm đại thiếu còn chưa kịp thở một hơi thì lại phải lần lượt nhảy xuống biển cứu người lần nữa.
"Các ngươi cũng đều là đồ ngốc, nếu như không đi theo tên ngu ngốc kia thì hắn sẽ quá cô đơn. Từ trước đến nay ta thích làm việc tốt, lần này giúp các ngươi một phen vậy." Hạ Thiên nhìn thấy có mấy người còn không chịu nhảy xuống, lại thưởng cho mỗi người một cước, để cho bọn hắn đi làm bạn cùng với Thẩm đại thiếu.
"Được rồi, đừng để bọn hắn chết đuối thật." Đối với việc này, Ninh Nhụy Nhụy đã thấy nhiều không còn kinh ngạc, từ trước đến nay Hạ Thiên luôn làm chuyện xấu, trong miệng còn lấy đủ loại lý do tương ứng để thoái thác, ai dám phản bác thì người đó là đồ ngốc, ai là đồ ngốc thì nên bị đánh, quả thật là một logic hoàn mỹ, không chút thiếu sót nào... Cái rắm!
Hạ Thiên không chút để ý, thuận miệng nói: "Tiểu muội chân dài, mấy tên đó đều là người xấu, chết rồi cũng không có gì quá quan trọng."
"Nói hươu nói vượn." Ninh Nhụy Nhụy liếc xéo Hạ Thiên một cái, "Ta hơi mệt, đã mấy ngày chưa được tắm rửa rồi, ta đi tìm phòng rửa mặt một chút, ngươi cứ từ từ mà chơi."
Vừa nghe đến hai chữ tắm rửa, tinh thần của Hạ Thiên nháy mắt tỉnh táo lạ thường, hắn ôm Ninh Nhụy Nhụy nói: "Tiểu muội chân dài, thật ra chúng ta có thể cùng tắm nha, kỹ thuật tắm rửa giúp người khác của ta cực kỳ lợi hại."
"Ngươi bớt nói nhảm lại đi." Làm sao mà Ninh Nhụy Nhụy không biết Hạ Thiên dự định cái gì, "Ngươi muốn tắm thì tự đi mà tắm, ta không cần ngươi giúp. Nếu như ngươi dám lén xông vào thì đừng mong sau này ta sẽ để ý tới ngươi."
"Vậy cô đi tắm đi." Hạ Thiên nghĩ đến tính tình của Ninh Nhụy Nhụy, cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng mà cảm xúc trên mặt là tương đối nuối tiếc.
"Ngươi chắc chắn sẽ không đi theo?" Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên đáp ứng thống khoái như vậy, ngược lại có chút nửa tin nửa ngờ, chỉ là nàng đã không tắm rửa mấy ngày rồi, xác thật có chút không nhịn được.
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Tiểu muội chân dài, nếu như cô muốn ta đi qua thì chỉ cần gọi một tiếng là được, ta sẽ tới ngay lập tức."
"Có quỷ mới cần ngươi." Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, yên lòng xuống boong tàu, chuyên tâm chọn lựa một căn phòng tốt, bắt đầu tắm rửa.
Ninh Nhụy Nhụy vừa đi thì hắn cũng rời khỏi thuyền trong nháy mắt, cả người lướt nhanh trên mặt biển, chỉ chốc lát sau đã thay đổi một phương hướng, mấy phút sau lại đổi hướng một lần nữa...
"Kỳ quái, chẳng lẽ là ta cảm giác sai sao?" Đại khái nửa giờ sau, Hạ Thiên đã trở lại boong thuyền, cau mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xung quanh cũng không có khí tức của vợ Đại Yêu Tinh, xem ra là do ta quá nhớ nàng ấy cho nên mới sẽ xuất hiện ảo giác như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận