Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2381. Ngươi còn 10 giây để tút tát lại nhan sắc

Một quyền này của Hạ Thiên nháy mắt đánh cho người ở trong đại sảnh đơ luôn, bọn hắn rõ ràng không ngờ tới vậy mà có người dám ra tay ở đây.
Trong đại sảnh ồn ào bỗng dưng tĩnh lặng, cả đám kinh ngạc liếc nhìn xem Hạ Thiên, trong lòng suy đoán người trẻ tuổi này có lai lịch gì, dám giương oai ở địa bàn của trường sinh chủ.
“Ngươi có biết người vừa nãy mà ngươi đánh có thân phận gì hay không!”
Thanh niên số ba đi theo Mập mạp mặc vét, lúc này mới hồi phục tinh thần, hung tợn trừng Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu: “Ta mặc kệ tên đần đó có thân phận gì, dám đánh chủ ý lên vợ ta, hoặc là biến thành thái giám hoặc là biến thành người chết, chứ không có khả năng thứ ba!”
“Đúng là cuồng vọng!”
Thanh niên số ba giận dữ mắng mỏ một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Vị tiên sinh kia chính là một trong ba ông chủ của tập toàn Thần Dược, Đổng tiên sinh!”
“Tập đoàn Thần Dược?”
A Cửu thấy cái tên này nháy mắt vô cùng tức giận: “Thì ra cái con lợn béo kia chính là ông chủ của tên lường gạt kia!”
A Cửu nói xong liền quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: “Lần này xem như chàng đánh đúng người, cái công ty lừa đảo kia nhiều lần giả mạo tập đoàn Thần Y, khiến Y Nhân Các khắp nơi bị nói lừa gạt tiền, không biết hại chết bao nhiêu người, coi như chết cũng chưa hết tội.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Cửu nha đầu, nếu nàng đã nói như vậy, thì con lợn béo kia chết là cái chắc.”
“Các ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì!”
Thanh niên số ba tức giận bừng bừng, quát với A Cửu: “Công ty lừa đảo ư? Tài sản của Đổng tiên sinh tận mấy trăm triệu, tài sản để ở trên đảo chúng ta cũng gần trăm triệu, là một trong số khách quý nhất của chúng ta, hiện tại các ngươi đánh hắn, hậu quả tuyệt đối không phải là việc các ngươi có thể gánh vác nổi.”
“Có hậu quả gì, nói nghe một chút.” Hạ Thiên tỏ vẻ không sao cả.
Thanh niên số ba coi tư thế này của Hạ Thiên là khiêu khích, lập tức giận tím mặt, mở cái app trên điện thoại di động, lớn tiếng nói: “Đại sảnh số một, có khách quý bị tập kích, lập tức phái một đội cảnh vệ tới!”
“Chờ đã.”
Đúng lúc này, thanh niên số mười một đi làm thủ tục đăng ký cho Hạ Thiên và A Cửu chạy tới, ngăn thanh niên số ba lại, “Số ba, ngươi chớ làm loạn, hai vị này là khách quý ta đón tiếp, vừa mới đăng ký xong.”
Thanh niêm số ba lườm thanh niên số mười một, lạnh lùng nói: “Vừa đăng ký xong, vậy đã chứng minh trước khi hắn đánh người vẫn chưa đăng ký, tức là đã vi phạm quy tắc trên đảo, ta có quyền báo cáo tình huống với bên trên.”
“Lên đảo rồi chính là khách của hội chủ.”
Thanh niên số mười một rõ ràng không đồng ý với quan điểm của số ba, nghiêm túc nói: “Coi như chưa đăng ký, vậy cũng phải bình đẳng đối đãi. Hành vi vừa nãy của ngươi, rõ ràng có dấu vết dụ dỗ, ta có quyền khiếu nại thay khách nhân của ta.”
“Vậy ngươi khiếu nại thử xem!” Thanh niên số ba tuyệt không e ngại đáp lại nói.
Hạ Thiên ở bên cạnh nghe không kiên nhẫn được nữa: “Hai người các ngươi ầm ĩ xong chưa, ta và Cửu nha đầu cũng không phải tới nghe các ngươi nói nhảm.”
“Tên trường sinh chủ kia ở đâu, nhanh dẫn chúng ta qua đi, bằng không ta liền đánh các ngươi.”
“Ngươi nghe một chút, từ giọng điệu của người này thì có thể biết, hắn không hề có chút kính nể gì đối với hội chủ, loại người này chắc chắn không phải kẻ tốt lành.”
Thanh niên số ba đưa tay chỉ Hạ Thiên, lạnh giọng nói: “Nói không chừng chính là nhân vật nguy hiểm mà hội chủ nói, có lẽ trước hết nên bắt vào phòng cô lập.”
Thanh niên số mười một phản bác: “Ta thấy ngươi chính là lợi dụng việc công để trả thù riêng, có gì bất mãn ngươi có thể nhắm vào ta, đừng liên lụy khách quý của ta.”
“Ta là số ba, ngươi mới là số mười một, ta có thể có thù riêng gì với ngươi.”
Thanh niên số ba cười nhạo một tiếng, có chút khinh bỉ nói: “Khách nhân mà ta tiếp đón đều là tổng giám đốc xuyên quốc gia, đại tập đoàn, không giống như ngươi luôn tiếp đón cái loại không rõ lối vào......” Nói xong, còn cố ý đánh giá Hạ Thiên, chậm rãi phun ra hai chữ: “Quỷ nghèo.”
“Đôi mắt của thằng đần ngươi nếu như không cần, thì ta có thể bỏ giùm cho.”
Hạ Thiên nhếch khóe miệng, có chút bất mãn nói: “Vừa rồi cái con lợn béo đáng chết kia đừng nói mấy trăm triệu, trên thực tế ngay cả mấy trăm đồng cũng không có đâu, coi như thật sự có mấy trăm triệu thì cũng kém một số lẻ của ta.”
“Thực sự là nực cười.”
Thanh niên số ba khinh bỉ nhìn Hạ Thiên, “Ta trông quần áo trên người ngươi, cộng lại đoán chừng năm trăm đồng cũng không có nhỉ, lại còn dám ăn nói khoác lác như vậy.”
“Thật sự có tiền, thì ngươi chứng minh cho ta xem thử coi?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta không có hứng thú chứng minh cho ngươi cái gì, ngươi cũng không tư cách này.”
“Vậy chính là không có rồi.” Thanh niên số ba khinh thường xì một tiếng, “Vậy các ngươi hãy đợi đến lúc bị đội cảnh vệ bắt tới phòng cách ly đi, tới đó sẽ có người dạy các ngươi quy định trên đảo này.”
“Cơ mà, ngươi thật sự không quan tâm sống chết của con lợn kia sao?”
A Cửu lúc này nhịn không được nói với thanh niên số ba: “Ngươi có bảnh lĩnh ở đây nói chuyện, không chừng đã trễ thời gian để cứu tên mập mạp kia.”
Thanh niên số ba lúc này mới như tỉnh cơn mơ, cuống quít gọi người đi cứu Mập mạp mặc vét kia, ngoài miệng không quên nói lời uy hiếp với Hạ Thiên và A Cửu: “Hai người các ngươi đừng hòng chạy trốn, ta đã nhớ kỹ mặt các ngươi. Ta đi cứu Đổng tiên sinh trước, sau đó lại thu thập các ngươi.”
“Không cần.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Thanh niên số ba ngẩn người, hỏi: “Không cần cái gì?”
“Ta nói con lợn béo đáng chết kia không cần cứu nữa, bởi vì hắn đã chết.”
Hạ Thiên đưa tay chỉ thanh niên số ba, “Còn có, bản thân ngươi cũng sẽ nhanh chóng đi cùng con lợn béo kia thôi, cho nên không cần quay lại thu thập ai, ngươi có chừng mười giây để tút tát lại nhan sắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận