Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3432: Ngươi nói chính là ngươi sao?

“m Y Môn?”
Ánh mắt Chiêm Cao Hạc hiện lên biểu hiện khác thường: “Không phải bọn họ đã sớm mai danh ẩn tích hơn mười năm trước rồi sao?”
Hàn thần y vuốt chòm râu của mình, bắt đầu giải thích: “Mai danh ẩn tích thì không tính, chỉ là bọn họ trải qua chỉnh đốn, hiếm khi quay lại hành nghề y mà thôi. Dù sao, vị Y Tiên Y Tiểu Âm cũng chính là Môn chủ đương nhiệm của âm Y Môn.”
“Ý của Hàn thần y là, Y Tiểu Âm đã hạ độc con của ta?” Chiêm Cao Hạc cảm thấy khó hiểu: “Nhưng Chiêm gia chúng ta không có liên quan gì đến nàng ta, cũng chưa từng đắc tội với nàng ta.”
“Lão hủ cũng không nói như vậy.” Hàn thần y nói.
Chiêm Cao Hạc xấu hổ cười một tiếng, hỏi tiếp: “Rốt cuộc con trai của ta có cứu được hay không?”
Trong lòng Mã Khiết Thần cảm thấy khó mà bình an. Nàng ta nói với Chiêm Cao Hạc: “Ông đừng chỉ quan tâm con trai lớn của mình không. Thiên Thiên của ta đến bây giờ còn chưa biết ở đâu. Ông không phái người đi tìm nó sao?”
“Ngươi lăn tăn cái gì?” Chiêm Cao Hạc cũng không nói chuyện Chiêm Thiên Thiên đã chết cho Mã Khiết Thần nghe, chính là không muốn nàng ta làm loạn: “Tất cả đều lấy lễ đính hôn tối nay làm trọng, những chuyện khác gác sang bên cạnh. Tính tình con trai của ngươi như thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Nói không chừng nó đang chơi mệt trong một đống nữ nhân nào đó rồi, ngày mai rồi hãy tính.”
Mã Khiết Thần đành phải nhịn xuống sự sốt ruột, tạm thời không hỏi Chiêm Cao Hạc nữa.
“Đây là Tích Độc Hoàn, ngươi cho hắn ta uống vào. Nửa tiếng sau, hắn ta sẽ tỉnh.” Hàn thần y móc một cái bình nhỏ từ trong túi ra, bên trong có ba viên thuốc màu xanh: “Một viên chỉ có tác dụng trong hai giờ. Sau khi uống hết ba viên, hắn ta sẽ rơi vào giấc ngủ mê. Hơn nữa, tuyệt đối không được uống rượu, nếu không, ta cứu không được hắn ta đâu.”
“Lễ đính hôn sao có thể không uống rượu?” Chiêm Cao Hạc có chút khó khăn nói: “Hàn thần y, ngươi nhất định còn biện pháp khác.”
Lão đầu râu ria lắc đầu, nhưng rất nhanh đã đề nghị: “Y thuật lão hủ nông cạn, không còn cách nào khác. Hơn nữa, muốn hoàn toàn giải được độc tố, tốt nhất phải biết được đối phương đã dùng độc gì.”
“Chẳng lẽ không có cách nào trực tiếp bức độc tố ra ngoài sao?” Chiêm Cao Hạc có chút lo lắng nói: “Ta nghe nói, trung y các ngươi có châm pháp thần kỳ, ví dụ như Thái Ất Thần Châm, Phục Hi Củu Châm…, có thể dùng châm cứu để chữa bệnh.”
“Những châm pháp mà ngươi nói, xác thực tồn tại, nhưng lão hủ lại không biết.” Hàn thần y lắc đầu, sau đó nói: “Theo lão hủ được biết, chân chính có thể làm được chuyện mặc kệ bệnh gì đều có thể một châm trừ tận gốc, có vẻ như chỉ có vị Hạ thần y kia.”
Chiêm Cao Hạc lập tức nói: “Hạ thần y? Bây giờ hắn đang ở đâu? Ta lập tức phái người đi mời. Mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ mời hắn đến.”
“Không ai biết hắn ở đâu cả.” Hàn thần y tiếc nuối nói: “Hơn mười năm qua, hắn chưa từng ra tay, có lẽ hắn đã mang theo kiều thê mỹ quyến quy ẩn sơn lâm rồi.”
“Thật vậy sao? Vậy thì không còn cách nào rồi.” Chiêm Cao Hạc đành phải từ bỏ suy nghĩ mời Hạ thần y đến: “Quan trọng nhất là tìm ra người đã đầu độc. Ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là ai đã dám ra tay với Chiêm gia nhà ta.”
Lúc này, Chiêm Văn Bân đã uống Tích Độc Hoàn kêu khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Ăn xong bữa cơm, Nhiếp Tiểu Lý mời Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy, còn có Ninh Thụy Thần lên tầng cao nhất ngồi xuống trà, tâm sự.
Phòng Tổng thống tầng cao nhất vô cùng sang trọng, khiến người ta cảm thấy rất hưởng thụ.
Tuy nhiên, đám người Hạ Thiên cũng không phải là người thích hưởng thụ, cho nên cũng không có cảm giác quá lớn.
Hai đồng nghiệp tiếp viên hàng không của Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn chưa đi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhóm người Nhiếp Tiểu Lý đi lên, gương mặt bọn họ hiện lên sự ghét bỏ, chuyển sang phòng khác, giống như bọn họ mới là chủ nhân, còn Nhiếp Tiểu Lý mới là khách.
“Tại sao hai ả quái dị này còn chưa chịu biến?” Ninh Thụy Thần có chút kỳ quái hỏi: “Chiêm Văn Bân không có ở đây, bọn họ ỷ vào cái gì ở chỗ này chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý khẽ cười, ra vẻ lạnh nhạt: “Bọn họ nhận tiền, đặc biệt đến đây để giám sát ta. Nếu bọn họ đi, làm sao mà lấy tiền?”
“Tiểu Lý, ngươi tuyệt không cảm thấy phản cảm sao?” Ninh Thụy Thần cảm thấy không hiểu.
“Phản cảm cũng vô dụng.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, vừa dẫn đám người Hạ Thiên vào phòng khách vừa pha trà: “Đây không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Hơn nữa, đuổi bọn họ đi, Chiêm gia cũng sẽ phái người khác đến. Đến lúc đó, cảnh ngộ nói không chừng còn kém hơn. Nói thế nào bọn họ cũng là đồng nghiệp của ta, tốt xấu gì cũng có chuyện để tâm sự giết thời gian.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi tán dương một câu: “Ngươi cũng biết nhìn thoáng đấy chứ.”
Hạ Thiên đề nghị: “Vợ tiếp viên hàng không, thật ra ngươi không muốn bị giám sát cũng đơn giản, chỉ cần ngươi nói với ta một tiếng là được.”
“Được rồi.” Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười lắcc đầu: “Ta cũng không muốn gì nhiều. Cứ như vậy đi cho yên ổn.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Có đôi khi, ngươi không muốn bị phiền phức, nhưng vẫn luôn có những tên ngốc đến gây phiền phức cho ngươi.”
“Ngươi nói chính là ngươi sao?” Ninh Nhụy Nhụy cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận