Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2783: Em trai ngươi bị phế rồi

Bên ngoài thôn dân, Trịnh Vân Lân vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa lớn.
Bởi vì việc của Trịnh Tiểu Kiệt mà trước đó hắn ầm ĩ ở cao ốc Thiên Đạo tổ một phen, kết quả bị Hạ Thiên tiện tay ném ra ngoài.
Lúc đó trong lòng hắn đúng là rất tức giận, nhịn không được mà muốn báo thù, nhưng khi ấy hắn biết được sự lợi hại của Hạ Thiên từ một vài thế lực ở kinh thành, cho nên không khỏi nảy lên ý định bỏ cuộc.
Sau đó Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh trực tiếp hủy diệt Long Thần Điện, càng dọa cho hắn té rái.
Mặc dù nói chỉ cần Long Thần còn đó, xây dựng lại Long Thần Điện thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề chính là hắn đâu có quen Long Thần Điện, nhỡ đâu bị Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh giận lây đến Trịnh gia, vậy thì đúng là vạn kiếp bất phục.
Thế là Trịnh Vân Lân trực tiếp đến tìm Triệu Thanh Thanh đầu hàng, hung hăng xẻo một miếng thịt lớn chính là muốn Hạ Thiên không truy cứu Trịnh gia, nếu như có thể cứu được con trai của hắn thì càng tốt.
Triệu Thanh Thanh suy nghĩ xuất phát vì lợi ích, cảm thấy Trịnh gia có thể tha, nhưng việc Trịnh Tiểu Kiệt gia nhập Long Thần Điện thì nàng lại không dễ nhúng tay vào, vậy nên bảo hắn đích thân đến thôn cầu xin Hạ Thiên.
“Phí tiểu thư, sao rồi, có phải Hạ thần y muốn gặp ta không?” Trịnh Vân Lân thấy Phí Nguyệt chậm rãi đi ra lập tức hỏi.
Phí Nguyệt lắc đầu: “Hạ tổ trưởng bảo ngươi cút, đừng đến làm phiền hắn.”
“Không phải chứ?” Trịnh Vân Lân có hơi không tin, “Ngươi có nói tin tức của Triệu tổ trưởng hay không, là nàng bảo ta đến tìm mà.”
Phí Nguyệt gật đầu: “Nói rồi, Hạ tổ trưởng còn gọi điện cho Triệu tổ trưởng xác nhận nữa.”
“Vậy thì hắn không có lý do gì không chịu gặp ta.” Trịnh Vân Lân có chút nóng nảy nói: “Ta thành tâm thành ý đến đây xin lỗi hắn, ta có thể dâng tặng một nửa tài sản của tập đoàn Thần Y, coi như là bồi thường.”
“Sau khi Hạ tổ trưởng gọi xong thái độ đối với ngươi đúng là tốt hơn chút.” Phí Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn uyển chuyển xử lý thái độ của Hạ Thiên: “Hắn đổi thành nói…”
“Đổi thành cái gì?” Trịnh Vân Lân kích động hỏi: “Ngươi nhanh nói đi.”
“Hắn bảo ngươi tìm nơi mát mẻ mà ở.” Sau khi Phí Nguyệt chuyển lời xong lập tức xoay người rời khỏi, nàng nói với bảo vệ canh cổng: “Coi chặt chút, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.”
Cổng được thiết lập có sáu bảo vệ, trong đó bốn người là thành viên của Thiên Đạo tổ, hai người khác là tộc nhân của Huyền âm tộc, có bọn họ ở đây canh giữ ngoại trừ gặp phải dị năng giả đỉnh cấp, hoặc tu tiên giả cỡ Kim Đan Kỳ ra thì không ai có thể xông vào.
“Ấy! Phí tiểu thư, Phí…Làm sao đây?” Trịnh Vân Lân không khỏi thất vọng, trong lòng hắn càng thêm gấp gáp: “Cơ thể của Tiểu Kiệt không biết có chống đỡ được qua tối nay không, xem ra Trịnh gia lại trở mặt với loại yêu nghiệt này, đúng là số kiếp.”
Vệ sĩ ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở: “Lão gia, Hạ Thiên đó không phải nói tìm nơi mát mẻ ở sao, ngươi nói đây là nơi mát mẻ nhất, sau đó ở đây chờ hắn là được.”
“Đúng, vì Tiểu Kiệt, vì Trịnh gia, ta sẽ trả giá.” Trịnh Vân Lân nghiến răng, bỗng dung bùm một tiếng quỳ xuống trước cổng: “Trịnh gia, Trịnh Vân Lân mong được gặp Hạ thần y, mong hãy thông báo một tiếng.”
Nửa ngày sau không ai phản ứng hắn.
“Nếu như Hạ thần y không gặp ta, thì ta cứ quỳ ở đây.” Trịnh Vân Bằng không coi ai ra gì mà rống lên.
Có điều vẫn không có ai để ý đến hắn.
…..
Sắc trời dần tối, bên làng nghỉ Trần Đông Phong đang tiếp đãi một khách không mời.
Nói là khách không mời thật ra khi nhìn thấy người này, Trần Đông Phong cũng không quá bất ngờ, chỉ là trong lòng có chút không vui mà thôi.
Người tới chính là Hào ca mà trước đó hắn gọi điện.
“Hào ca, sao ngươi lại đến địa phương nhỏ bé của ta thế?” Trần Đông Phong thu liễm chút cảm xúc kia, trên mặt trưng ra nụ cười sán lạn: “Thật sự là khách quý, không phải ngươi ở trong thành phong lưu sống sướng sao.”
“Gì mà vui vẻ chứ, sắp phiền chết rồi.” Hào ca tự quen thuộc ngả vào ghế sofa da thật, hắn thuận miệng nói với nam nhân cơ bắp đứng bên cạnh: “Đi, lấy cho ta trai rượu vang đỏ, phải là rafi năm 82.”
Nam nhân cơ bắp nhìn Trần Đông Phong, người kia trừng mắt nhìn hắn: “Không nghe thấy Hào ca nói à, lấy bình ngon nhất trong tủ ra đây.”
“Ấy, thế mới đúng, vẫn là ngươi sảng khoái, hào phóng.”
Hào ca vỗ vai Trần Đông Phong, “Không giống đám người trong kinh thành, được mài giũa nhưng lại keo kiệt.”
Trần Đông Phong cười ha ha, trong lòng âm thầm nói: Phí lời, ông đây tặng ngươi nhiều tiền như vậy, đương nhiên hào phóng rồi.
“Năm sát thủ cao cấp của đội săn giết đã đứng bên ngoài cổng, mặc dù muộn mấy giờ nhưng chắc chắn sẽ xử lý việc đâu vào đấy.”
Hào ca lại châm cho mình điếu xì gà, vô cùng hào hùng nói: “Nói đi, ngươi muốn chơi chết ai, ca ca đích thân giúp ngươi xử hắn.”
Trần Đông Phong không rõ đối phương chơi trò gì, chỉ đành mỉm cười thăm dò: “Ha ha, chút chuyện cỏn con của ta sao phiền Hào ca đích thân qua đây một chuyến.”
“Việc của ngươi chính là việc của ta, không phải chúng ta là anh em tốt sao.” Hào ca cười ha ha, chỉ vào Trần Đông Phong nói: “Lẽ nào ngươi còn muốn khách khí với ta?”
Trần Đông Phong gật đầu: “Đương nhiên không cần khách khí.”
“Được rồi, ta cũng nói thẳng.” Hào cao rít một hơi, sau đó gẩy điếu xì gà vào thùng rác, hắn lại châm thêm một điếu: “Trong nhà xảy ra chuyện, em trai ta bị người phế rồi.”
“Lão gia tử nhà ta vô cùng nóng nảy mắng người toàn thế giới, nếu như ta không trốn đoán chừng cũng bị hắn làm cho phiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận