Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3596: Chính ngươi hạ độc ông ấy

“Mẹ nó, đi chết hết đi.”
Tề Ngọc Khôn móc hai quả lựu đạn từ bên hông ra, ném vào gian phòng, còn mình thì lui vào trong viện.
Bành, bành.
Trong phòng lập tức vang lên hai tiếng nổ, bụi đất tung bay.
‘Ha ha ha, lần này thì chết chắc rồi.” Tề Ngọc Khôn nhìn tình huống trước mặt, rốt cuộc thoải mái phá lên cười: “Mẹ nó, ta đã nói rồi, cứ giết hết là được. Đạo trưởng ngươi lại cứ thích dùng mưu kế. Rốt cuộc còn không phải dùng đến cách của ta sao?”
“Ai có thể nghĩ đến bọn họ thật sự có thể mời một thần y đến chứ.” Tình Hạc đạo trưởng cau mày, có chút hoài nghi ánh mắt của mình: “Trên thế gian thật sự có y thuật thần kỳ như vậy sao? Nếu bần đạo có thể học được thì tốt biết bao. Đúng là đáng tiếc.”
Tề Ngọc Khôn đốt một điếu xì gà, không kiên nhẫn nói: “Có gì là mà đáng tiếc.sau này Tề gia sẽ do ta quyết. Thứ ngươi muốn, ta lập tức cho người tìm cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi tu thành tiên của ngươi, ta phát tài của ta, chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau.”
“Điều này cũng đúng.” Tuổi tác của Tình Hạc đạo trưởng không nhỏ, mấy chục năm trước đã nhìn trúng tàn quyển tu tiên thượng cổ tổ truyền của Tề gia, chỉ là mong mãi mà không được. Cho nên mới nghĩ ra cách này: “Việc này không nên chậm trễ. Ngươi lập tức ra tay tiếp quản Tề gia, nhanh chóng tìm đồ vật đã mất.”
“Đương nhiên.” Tề Ngọc Khôn cũng khá nôn nóng, lập tức dặn dò thuộc hạ: “Các ngươi cứ dựa theo kế hoạch mà hành động, một nửa người đến canh giữ két sắt trong tổ trạch, một nửa đi theo ta đến bí khố khuân đồ. Quản gia, ngươi đi làm việc của mình đi. Nửa tiếng sau, ta muốn thấy tất cả người của Tề gia tập hợp ở đây.”
Lão quản gia nhìn cảnh tượng này, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
“Mẹ kiếp, lão Lâm, ngươi đứng ngây ra đó làm gì.” Tề Ngọc Khôn thấy lão quản gia không nghe theo lời của ông ta, liền cầm súng lên: “Ngươi dám không nghe lời ta, ngươi có tin lão tử một phát súng bắn nổ ngươi hay không?”
Lão quản gia vô cùng kinh ngạc, run rẩy há miệng giơ tay lên chỉ vào sau lưng Tề Ngọc Khôn: “Ngươi, phía sau ngươi…”
“Đằng sau ta?” Tề Ngọc Khôn nghe xong, vô cùng khinh thường: “Bớt giả thần giả quỷ đi. Đằng sau ta còn có cái gì chứ? Cho dù có quỷ, lão tử cũng không sợ… quỷ a!”
Bởi vì hiếu kỳ, ông ta vẫn quay đầu liếc nhìn một cái, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, súng ngắn đều vứt hết luôn.
Chỉ thấy Tề lão gia tử đứng đằng sau, mắt nhìn thẳng ông ta.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Có quỷ…” Tề Ngọc Khôn bị dọa đến tè ra quần, một chút cũng không còn biểu hiện phách lối như vừa rồi, chạy thẳng ra sau lưng Tình Hạc đạo trưởng: “Đạo trưởng, mau dùng đạo thuật của ngươi tiêu diệt con quỷ này đi.”
Tình Hạc đạo trưởng cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh cả người, bởi vì Tề Thanh Nham là do ông ta giết chết. Độc đó vốn không có thuốc giải.
Nếu cái tên Hạ Thiên kia thật sự có thể cứu sống người chết, vừa rồi lựu đạn cũng có thể nổ chết tất cả mọi người rồi mới đúng chứ?
“Tại sao vẫn còn sống?”
Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Hơn nữa, ban ngày ban mặt, làm sao quỷ có thể xuất hiện được chứ?
Nhưng nếu không phải quỷ, vậy thì càng thêm khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Ngươi đúng là con cái bất hiếu, ngươi mắng ai là quỷ thế.” Gương mặt Tề lão gia tử tràn ngập sự giận dữ, quát lớn: “Lão tử còn chưa chết, không, ta bị các ngươi hại chết nhưng lại được Hạ thần y cứu sống.”
Lúc này, Tề Ngọc Khôn mới phát hiện sau lưng Tề lão gia tử xác thực có người, chính là những người trong phòng.
“Ngươi, các ngươi không chết sao?” Gương mặt Tề Ngọc Khôn hiện lên sự khó tin: “Điều này sao có thể? Hai quả lựu đạn mà nổ không chết người?”
Hạ Thiên cười một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi có cho nổ hai trăm quả cũng vô dụng thôi. Thứ đồ chơi đó chẳng có tác dụng đối với ta đâu?”
“Lão tử không tin các ngươi đều là siêu nhân.” Sau khi xác định đám người Hạ Thiên không phải quỷ, dũng khí Tề Ngọc Khôn lại dâng lên: “Các huynh đệ, nổ súng cho ta, giết chết hết tất cả bọn chúng.”
Tình Hạc đạo trưởng cảm thấy có chút không ổn, vừa định há miệng ngăn cản, đáng tiếc đã muộn.
Cộc, cộc, cộc….
Đám người Tề Ngọc Khôn mang đến, một chút do dự cũng không, trực tiếp nổ súng bắn phá.
Điều quỷ dị chính là, đám người Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự như cũ, vẻ trào phúng trên mặt lại càng dày thêm.
Phốc phốc phốc…
Rất nhanh, đám người đang nổ súng lại ngã xuống.
“Cái này…” Tề Ngọc Khôn nhìn cảnh tượng trước mắt, cả kinh có chút nói không ra lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Yêu pháp, tuyệt đối là yêu pháp. Lão đạo trưởng, ngươi mau ra tay thu phục đám yêu nghiệt này đi.”
Tề lão gia tử cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã đè xuống sự kinh dị, ánh mắt bén nhọn nhìn Tình Hạc đạo trưởng: “Tình Hạc, chúng ta tương giao mấy chục năm, tại sao ngươi lại muốn hại ta?”
“Ha ha, Tề huynh, ngươi nói như vây là sao?” Tình Hạc đạo trưởng cười khẽ hai tiếng, tiến lên hai bước: “Trong thời gian ngươi mắc bệnh nặng, bần đạo vẫn luôn tận trách nhiệm. Để điều trị bệnh cho ngươi, ta còn đích thân nấu thuốc luyện đan. Chỉ là y thuật của ta có hạn, tuổi tác của ngươi cũng đã lớn, khi đó bệnh tình mới nguy kịch. Ngươi vì thế mà trách tội bần đạo, bần đạo cũng không dám oán.”
“Thôi đừng chém gió nữa. Mặc dù ông ấy già, nhưng cũng không chết nhanh như vậy đâu.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chính ngươi hạ độc ông ấy, ông ấy mới biến thành bộ dạng như quỷ đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận