Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3865: Ngươi đừng giả bộ nữa

Tóm lại, nàng đã ghi nhớ đặc điểm này, cảm thấy rất có thể có điểm kỳ lạ bên trong. Vừa rồi, nàng đã thử một chút, quả nhiên ấn chứng phỏng đoán của nàng.
“Loại người to mồm, ta đã gặp rất nhiều trong mấy năm qua.”
Nữ nhân áo tơi rất nhanh điều chỉnh xong. Bà ta đứng dậy, thân hình lóe lên, tiếp tục xông về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Bành.
Lại một cước.
Lần này đá vào sau lưng nữ nhân áo tơi, trực tiếp đánh gãy con đường vận chuyển linh khí của bà ta.
Nữ nhân áo tơi một lần nữa phun máu tươi, dưới chân mềm nhũn, quỵ một chân xuống đất.
Bà ta nghiến chặt răng muốn đứng lên. Đáng tiếc dư lực không đủ.
“Đừng vùng vẫy nữa. Như vậy sơ hở của ngươi sẽ càng ngày càng nhiều.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không quá hào hứng. Điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh thi đấu thời gian dài của nàng. Tranh tài chỉ có thắng thua chứ không có quyết định sinh tử.
Nữ nhân áo tơi vẫn kiên trì: “Ta không thể nào thua được, cũng không có khả năng thua trong tay đám phàm nhân các ngươi. Phàm nhân các ngươi mạo phạm uy nghiêm tiên tộc, toàn bộ đều đáng chết.”
“Nơi này là trái đất, chẳng phải thế giới thần tiên gì đó của các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng: “Kiểu cách đó của ngươi không dùng được ở đây, hiểu chưa?”
“Nếu không phải linh khí ở cái nơi rách nát này quá mỏng manh, tiên tộc chúng ta làm sao luân lạc đến mức chỉ còn lại một mình ta.”
Nữ nhân áo tơi vẫn nghiến chặt răng, ráng chống đỡ đứng dậy, lời nói ra lại có chút bi thương, hiển nhiên cũng cảm giác được vận mệnh mà bà ta sắp đối mặt.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn bình thản như cũ: “Ta đồng tình với tao ngộ của các ngươi, nhưng trái đất của chúng ta cũng chưa từng hoan nghênh các ngươi đến.”
“Ai mà thèm đến cái nơi rách nát này. Nếu không phải Phù Diêu tiện nhân kia đắc tội với Ma La Giới Võ… A!”
Nữ nhân áo tơi vừa mới định lên tiếng nói ra tên của một người, bỗng dưng cổ họng bị người nào đó bóp lấy, mắt trắng dã, sau đó không còn hơi thở nữa.
Ninh Nhụy Nhụy giật mình, vội vàng kêu lên: “Hạ Thiên.”
Hạ Thiên đang nói chuyện với Dương San, nghe tiếng Ninh Nhụy Nhụy gọi, lập tức bay đến: “Tiểu muội chân dài, chuyện gì thế?”
“Bà ta chết rồi?”
Ninh Nhụy Nhụy chỉ vào nữ nhân áo tơi đã tê liệt nằm dưới đất.
Hạ Thiên thờ ơ nói: ‘Một người quái dị, chết thì chết chứ sao? Tiểu muội chân dài, nàng đã từng giết người, chẳng lẽ lần này lại có gánh nặng trong lòng?”
“Nhưng mà…” Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không biết nên miêu tả như thế nào. Nàng do dự hai ba giây, sau đó nói: “Bà ấy không phải do ta giết. Vừa rồi bà ấy định nói cái gì đó, nhưng còn chưa nói xong, người bỗng nhiên chết liền.”
“Sao?”
Hạ Thiên nghe Ninh Nhụy Nhụy nói, không khỏi có chút nghi hoặc. Hắn tiến lên kiểm tra nữ nhân áo tơi: “Đúng là có chút kỳ quái. Bà ta chẳng những đã chết, hơn nữa hồn phách còn bị diệt, nhất định không phải nàng giết rồi.”
Nói đến đây, Hạ Thiên bỗng nhiên dừng lại.
Nữ nhân này chắc chắn không phải Ninh Nhụy Nhụy giết. Bởi vì nàng ấy không có bản lãnh đó, cũng không làm mấy chuyện tương tự như thế này.
Như vậy, gần đây chắc chắn còn có tu tiên giả đang ẩn núp. Điều khiến cho Hạ Thiên cảm thấy kiêng kỵ chính là, hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của người này.
“Là ai thế?”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt, sau đó chợt nhớ đến một việc: “Đúng rồi, lúc đó ta có gặp một lão đầu đội nón lá vành trúc bên hồ Thấm Nguyệt. Chính ông ta đã dẫn ta đến đây. Có phải là do ông ta làm không nhỉ?”
Hạ Thiên hỏi: “Tiểu muội chân dài, lão đầu nhi mà nàng nói có phải đang ở trong ngôi làng đằng trước?”
“Đúng vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy đưa tay chỉ căn nhà tranh trước mặt: “Sau khi lão đầu nhi đó đưa ta đến đây, ông ta đã tiến vào căn nhà tranh kia.”
Tiếp theo, nàng nhẹ giọng hỏi: “Có phải lão đầu kia có vấn đề hay không?”
“Ta cũng không rõ lắm.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến: “Qua đó thì biết thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu nói: “Đi, chúng ta qua bên đó.”
“Hai người đi đi, ta ở lại đây chăm sóc Hân Hân.”
Dương San không đi, vẫn lo dìu Hàn Nhạc Hân.
Ninh Nhụy Nhụy có chút lo lắng: “Nếu không thì ngươi cùng đi luôn đi.”
Dương San biết Ninh Nhụy Nhụy lo lắng điều gì: “Sai lầm tương tự, ta sẽ không mắc phải lần thứ hai đâu.”
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần lo lắng.”
Hạ Thiên khoát tay: “Ta đã đưa pháp bảo của nữ nhân kia cho vợ Tiểu Tiểu Dương phòng thân. Tạm thời cũng đủ dùng rồi.”
Tuy nhiên, hắn vẫn dặn dò Dương San: “Tuy nhiên, vợ Tiểu Tiểu Dương, bây giờ nàng hãy từ đáy hồ trở lại hồ Thấm Nguyệt đi.”
“Được rồi.”
Dương San cũng không do dự, ôm lấy Hàn Nhạc Hân nhảy xuống hồ, thông qua khe nứt đáy hồ, chỉ một lát sau đã chui ra hồ Thấm Nguyệt, sau đó mang Hàn Nhạc Hân về lại biệt thự của các nàng.
Nhìn hai người Dương San rời đi, lúc này Hạ Thiên mới cùng với Ninh Nhụy Nhụy bước đến trước một gian nhà tranh.
“Lão gia gia, ta là người mà ông đã dẫn vào vừa nãy, ta có chút việc muốn tìm ông.”
Ninh Nhụy Nhụy ở trước cửa cao giọng chào hỏi.
Trong phòng không có ai trả lời.
Hạ Thiên nói: “Lão đầu nhi, ta biết ngươi đang ở bên trong, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hẳn là muốn dẫn ta đến đây. Bây giờ ta đến rồi, ngươi cũng đừng giả bộ nữa.”
Không bao lâu sau, bên trong vang lên âm thanh của của một lão giả: “À, các ngươi vào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận