Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4369: Chẳng lẽ quang minh cũng rơi vào ma đạo

Phù Diêu Tiên Tử khẽ gật đầu, nói với mấy người Dạ Ngọc Mị: “Chúng ta cùng đi đi.”
Mọi người cùng nhau rơi xuống mép Quy Nguyên Đỉnh.
“Chúng ta cũng đừng chậm trễ nữa.” Dạ Ngọc Mị lại thúc giục.
Hạ Thiên ngược lại có chút nghi hoặc, nhìn Dạ Ngọc Mị, hỏi: “Muội muội chân dài, các nàng đang giở trò quỷ gì thế?”
“Nơi này không có chuyện của chàng.”
Dạ Ngọc Mị ghét bỏ trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó chỉ về phía trước: “Nhiệm vụ của chàng là mau chóng xử lý lão già kia, đừng ở đây nữa.”
“Đây không phải việc rất nhỏ sao.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Muội muội chân dài, nàng không cần phải khẩn trương như vậy.”
“Ai khẩn trương.” Dạ Ngọc Mị không thèm để ý Hạ Thiên, lập tức theo những người khác bắt đầu chiếm phương vị, hình như đang bố trí trận pháp nào đó.
Hồng Vân đại trưởng lão ở đằng xa cũng không nhàn rỗi, ngửa mặt lên trời hú dài: “Hừ, điêu trùng tiểu kỹ cũng dám bêu xấu trước mặt lão phu. Vừa lúc ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thiên uy nan địch.”
“Cổ Thần Di Hài, mau giết bọn hắn cho ta.”
Cơ thể vốn gầy như que củi của ông ta bỗng dưng phồng lên, giống như khí cầu bị thổi phồng.
Rất nhanh đã đạt đến trình độ cách ly mặt trời. Điều quỷ dị chính là, cơ thể của ông ta chỉ còn lại một bộ xương cốt, giống như thi hài của một tinh cầu.
Tiếp theo, ông ta bẻ gãy mấy cái xương sườn của mình, đột nhiên ném về phía Hạ Thiên.
Chỉ thấy những cái xương sườn kia trong quá trình bay lượn, dần dần phân hóa thành khô lâu khí tức đen trắng.
Lúc nhúc, thi xú tràn ngập.
Giương nanh múa vuốt, phác thiên cái địa.
“Cái quỷ gì vậy? Ta bị chứng sợ dày đặc mà.” Tô Bối Bối không hề sợ hãi, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.
Liễu Hàm tức giận nói: “Ông ta là tu tiên giả sao? Tại sao ta thấy điệu bộ này giống đại ma đầu hơn?”
“Ta chẳng quan tâm ông ta là cái gì, trêu chọc chồng, trêu chọc chúng ta thì chỉ có con đường chết.” Sở Dao không chút khách sáo quát lớn.
Ngải Vi Nhi có chút khinh thường nói: “Đám khô lâu kia nhìn cũng dọa người đấy nhưng thật ra cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ.”
Một bên khác, Hồng Vân đại trưởng lão cao giọng quát: “Hạ Thiên, chỉ cần ngươi và nữ nhân của ngươi đầu hàng, lão phu sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu các ngươi còn chấp mê bất ngộ, một giây sau các ngươi sẽ bị quân đoàn Cổ Thần Di Hài của ta nghiền thành tro tàn, vĩnh thế không được siêu sinh.”
Hạ Thiên vẫn thái độ hờ hững, nhếch miệng nói: “Ngươi nói nhảm nhiều quá. Chút khô lâu đó, ta tiện tay là có thể quét sạch sẽ.”
“Dõng dạc, minh ngoan bất linh. Vậy ngươi cũng đừng trách lão phu không cho ngươi cơ hội.”
Hồng Vân đại trưởng lão không khỏi thất vọng nhưng cũng sớm có đoán trước. Ông ta khoát tay ra lệnh cho quân đoàn khô lâu: “Giết bọn hắn cho ta.”
Hạ Thiên mỉm cười, cả người bay lên cao đánh một quyền về phía quân đoàn khô lâu đang bay đầy trời: “Cút ngay cho ta.”
“Tiểu Kiều, ngọc Mị, Hàm Sương, các người theo ta xuất chiến.” Phù Diêu Tiên Tử cầm Hoa Khuyết Kiếm trong tay, lập tức phi thân vọt đến.
Dạ Ngọc Mị quay sang phân phó những người khác: “Các ngươi cứ đứng im, không cần dính vào.” Nói xong, nàng cầm Tử Lăng trong tay theo sát đằng sau.
Cách đây không lâu, Kiều Tiểu Kiều có được một thanh hảo kiếm tên là Tâm Hài, vừa lúc cũng muốn luyện tay một chút.
Cố Hàm Sương càng không cần phải nói. Ban đầu nàng chính là kiếm tu. Về sau nàng có được một thanh thần kiếm ở Tiên Vân đại lục. Hôm nay chính là lúc nàng phát huy tác dụng của nó.
Hạ Thiên một ngựa đi đầu, song quyền có thể nói là vô địch, dính lấy là chết, giết là vong.
Tần Sơ Tuyết, Kiều Tiểu Kiều, Dạ Ngọc Mị và Cố Hàm Sương theo sát đằng sau Hạ Thiên, riêng phần mình giữ vững một phương. Bọn họ dùng phá trúc chi thế giết đám khô lâu, khiến cho chúng không cách nào tiến lên nửa bước.
“Hừ, tự tìm đường chết.”
Hồng Vân đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không bối rối, ngược lại còn khịt mũi coi thường hành vi trùng sát của đám người Hạ Thiên: “Nếu đã như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường.”
Ông ta chộp vào hư không một cái, lòng bàn tay ngưng tụ quang hoa vô hạn.
Quang hoa tràn ngập khí tức của thời gian, còn có pháp tắc chi ý, khiến cho người ta nhìn một cái liền có cảm giác không cách nào phản kháng. Càng cô đọng lại càng có thể chấn nhiếp người khác phải sợ hãi.
Giống như thiên địa sơ khai tồn tại một vệt ánh sáng, bạo sát vô số ma quỷ trong bóng tối.
Cho dù nó quang minh, nhưng cũng bởi vì lạm sát quá nhiều mà trở nên vô cùng tà tính.
“Chẳng lẽ quang minh cũng sẽ rơi vào ma đạo sao?” Phù Diêu Tiên Tử nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hoàng: “Mọi người mau tránh ra, ta cảm thấy luồng ánh sáng đó không thích hợp.”
Không cho mọi người có thời gian suy nghĩ, luồng ánh sáng quỷ dị đó đã chém tới đám người Hạ Thiên.
Chỉ trong nháy mắt, không ai có thể địch lại.
Toàn bộ liên minh tu tiên, thậm chí người ở trái đất xa xôi cũng cảm nhận được một luồng ánh sáng không hiểu xông đến, nhiệt độ trung bình trên trái đất tăng vọt, có thể nói là ngày nóng nhất trong cả năm.
Hạ Thiên ngăn trước người bốn người Dạ Ngọc Mị, đón lấy luồng ánh sáng này, sau đó đâm ra tiếp châm thứ sáu, Thần Mệnh Vô Thường. Đáng tiếc, dường như không có tác dụng. Hắn cũng bị luồng ánh sáng cắt thành hai nửa, rất nhanh bị đốt thành tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận