Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2654: Bởi vì hắn sẽ chết, các ngươi cũng vậy

Cao Kiếm Phong nhìn thoáng qua khe đất, đánh giá lại thời gian, bỗng dưng hét lớn: “Ẩn vệ đâu?”
Tiếng quát vang lên, chỉ thấy trong bóng tối thỉnh thoảng thoáng hiện từng điểm huỳnh quang. Người mắt sắc rất nhanh nhìn thấy rõ diện mạo của những điểm huỳnh quang đó, là những người mặc áo bó huỳnh quang màu đen giống Cao Kiếm Phong.
Bành, bành, bành.
Thôn dân vọt đến khe đất bỗng dưng bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cao Kiếm Phong lộ diện lần nữa, mỉm cười đắc ý: “Các ngươi cho rằng lão tử đơn thương độc mã thôi sao? Ba mươi năm trước, ngoại trừ áo tàng hình, ta còn có những chuẩn bị khác nữa.”
“Những người này xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy?” Người phụ nữ mặc vải thô kinh ngạc hỏi: “Vì sao chúng ta lại không hề phát hiện ra?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bọn họ không phải xuất hiện từ lúc nào, mà là các ngươi sống ở đây bao lâu, bọn họ cũng sống ở đây bấy lâu.”
“Hạ thần y, ta không hiểu ý của ngươi.” Người phụ nữ mặc vải thô vẫn không hiểu.
Hạ Thiên nhếch miệng, cảm thấy người phụ nữ này cũng ngốc quá đi. Hắn thuận miệng nói: “Bọn họ và các ngươi là cùng một loại người. Ta nói như vậy đủ rõ chưa?”
Đa số thôn dân vẫn chưa hiểu.
“Ý của Hạ thúc thúc là, những người này cũng là những người của thôn ẩn tu.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm trong nháy mắt đã hiểu ra: “Mẹ, bọn họ có khả năng là những người đã chạy trốn khỏi thôn chúng ta từ trước.”
“Chậc chậc chậc, Niệm Tâm, không nghĩ đến ngươi lại thông minh như vậy.” Cao Kiếm Phong nhe răng cười, sảng khoái thừa nhận: “Không sai, hơn hai mươi năm trước, những ẩn sĩ được cho là chết, mất tích, trốn, thật ra đều đã bị ta mua chuộc, trở thành thuộc hạ của ta.”
Lần này, thôn dân ẩn tu có chút suy sụp. Cao Kiếm Phong đã tính toán bọn họ đến mức như thế, nhất thời, không ai tiếp nhận được sự thật.
Bỗng dưới đất truyền đến tiếng hét dài.
“Xong rồi, bên dưới đã chuẩn bị thỏa đáng.” Cao Kiếm Phong mừng như điên, nói với mọi người: “Lão tử không ở đây lãng phí thời gian với các ngươi nữa. Ba mươi năm khổ tâm kinh doanh, rốt cuộc cũng sắp có thành quả. Chờ ta thành tiên, ta sẽ ôn chuyện tiếp với các ngươi.”
Nói xong, ông ta biến mất bên trong màn đêm, một chút huỳnh quang cũng không bắt được.
“Mọi người cùng nhau xông lên, đừng để lão tặc đó đạt được mục đích.” Bên trong thôn dân có người quát lớn, một lần nữa xông lên phía trước. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa đến gần khe đất, một lần nữa đã bị ẩn vệ đá trở về.
“Cho ta mượn con gái ngươi dùng một lát.” Giữa không trung bỗng nhiên vang lên giọng nói của Cao Kiếm Phong.
“A, không thấy Niệm Tâm đâu cả.” Người phụ nữ mặc vải thô kinh ngạc phát hiện tiểu đạo cô Niệm Tâm không có mặt trong đám người, không khỏi kêu lên sợ hãi.
Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy khá quan tâm đến tiểu đạo cô Niệm Tâm, lập tức tìm kiếm tung tích cô bé.
“Hình như con bé nhảy xuống chỗ đó.” Thạch Thuần đưa tay chỉ vào khe đất. Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy tiểu đạo cô Niệm Tâm đang lơ lửng, cổ áo nhô cao, hiển nhiên là bị người ta bắt.
“Niệm Tâm.” Người phụ nữ mặc vải thô nhào đến, nhưng bị đám ẩn vệ cản lại.
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần liếc nhìn nhau một cái, không chút do dự vọt qua, một chưởng vỗ trúng đám ẩn vệ, cùng nhau nhảy xuống khe đất.
Bên dưới khe đất là một đường hầm khá rộng, hẳn thông đến linh mạch dưới lòng đất.
“Ở bên kia.” Thạch Thuần trong bóng tối phát hiện được bóng của tiểu đạo cô Niệm Tâm, lập tức đuổi tới, Ninh Nhụy Nhụy cũng theo sát đằng sau.
Sau khi tiến vào đường hầm, Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy có cảm giác giống như chơi trò cầu thang tuột trong công viên, nhưng thiết kế đường hầm cũng được nhân tính hóa một chút. Để tránh tốc độ tăng quá lớn, cứ cách một đoạn lại có một trang bị giảm tốc, còn có một khu vực nhỏ để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy đều là tu tiên giả. Chút tốc độ đó không tạo thành uy hiếp cho bọn họ.
Cũng không biết trượt bao lâu, cả hai trượt đến điểm cuối cùng của đường hầm, là một khu vực trống trải vô cùng. Xem ra, nơi này vốn là sông ngầm dưới lòng đất, về sau được người cố ý cải tạo mới có được một bờ sông rộng rãi như thế này.
“Đằng trước có ánh sáng. Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta qua đó đi.” Nhãn lực của Thạch Thuần rất tốt, rất nhanh đã tìm được phương hướng: “Bên này có mùi của Niệm Tâm.”
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ gật đầu, bỗng kéo lại Thạch Thuần, còn mình thì nhào về phía trước: “Muội cẩn thận một chút, nói không chừng gần đây có mai phục.”
“Nhụy Nhụy tỷ, tỷ yên tâm đi. Mai phục cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì cho chúng ta đâu.” Thạch Thuần cười hì hì, tâm trạng ngược lại cao hứng: “Hơn nữa còn không có tỷ phu lật tẩy.”
“Muội nói Hạ Thiên, hắn không có xuống.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng đáp.
Thạch Thuần ngẩn người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đằng sau không có một ai: “Không phải chứ? Tỷ phu ngu ngốc đến vậy sao, hay là hắn cảm thấy hai chúng ta hoàn toàn không có vấn đề, cho nên mới không đi theo?”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Đừng đoán mò nữa. Khi hắn cần xuất hiện, hắn sẽ xuất hiện.”
“Hừ, hắn sẽ không xuất hiện đâu.” Một giọng nói chợt xa chợt gần vang lên giữa không trung: “Bởi vì hắn sẽ chết ngay lập tức, mà các ngươi cũng giống như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận