Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2777: Bạch gia

Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó ở thôn dân, có hai người đang quỳ trước mặt Hạ Thiên.
Một trong hai người chính là Bạch Thanh Dương đã đối phó Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh trong Long Thần Điện, lúc này cả khuôn mặt hắn đều sưng lên, vẻ mặt vừa suy sụp vừa sợ hãi, rõ ràng trước khi tới đã bị ăn một trận.
Một người khác chính là gia chủ Bạch Tiểu Lỗi hiện tại của Bạch gia.
“Lão đại, xin lỗi, là ta quản giáo không nghiêm mới khiến hắn làm ra loại chuyện như thế.”
Bạch Tiểu Lỗi vô cùng cung kính với Hạ Thiên, không dám có nửa điểm qua loa, “Lão đại niệm tình ta không xử lý hắn, nhưng ta lại không thể để hắn buông thả như vậy, cho nên mới dẫn hắn đến đây cho lão đại trách phạt.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không hiểu nói: “Tiểu Lỗi, ngươi cố ý dẫn con trai đến đây chỉ để nói cái này với ta à?”
“Đúng vậy.” Bạch Tiểu Lỗi tuy đã làm gia chủ nhưng lại không có chút thủ đoạn gì, tư thái hạ xuống mức thấp nhất, “Bạch gia chúng ta là dựa vào lão đại, mới có địa vị là thế lực như ngày hôm nay, tên oắt con này không biết trời cao đất dày vậy mà dám bất kính với lão đại, ta muốn đánh chết hắn tại chỗ.”
Bạch Thanh Dương tuy bị đánh một trận, nhưng trong lòng lại không phục Bạch Tiểu Lỗi, đặc biệt là thấy Bạch Tiểu Lỗi dùng sự tôn quý của gia chủ quỳ xuống cầu xin một người rất bình thường, cỗ phản nghịch và không cam lòng càng không thể nào chịu đựng nổi.”
“Đủ rồi!” Bạch Thanh Dương chịu không nổi đứng dậy, hắn quát lên với Bạch Tiểu Lỗi: “Một người làm một người chịu, việc là do ta làm, không liên quan gì đến Bạch gia cả, càng không liên quan đến Bạch Tiểu Lỗi ngươi, Hạ Thiên, ngươi muốn giết muốn chém thì cứ thoải mái.”
“Bộp!”
Bạch Tiểu Lỗi giơ tay tát cho Bạch Thanh Dương một phát, sức lực mạnh đến nỗi hắn lập tức bay ra ngoài: “Nơi này không có phần cho ngươi nói, cút sang một bên cho ta!”
Hạ Thiên thấy vậy chỉ bĩu môi: “Tiểu Hắc, ngươi muốn nói gì cứ nói, đừng chơi kiểu tâm cơ đấy, ngươi biết ta không thích loại sáo lộ này mà.”
“Lão đại, ta không chơi kiểu tâm cơ gì hết, chỉ là hy vọng ngươi đừng vì chuyện của hắn mà trút giận với toàn bộ Bạch gia.”
Bạch Tiểu Lỗi đương nhiên biết tính cách của Hạ Thiên, cũng biết hắn là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, nhưng hắn càng biết năm đó Hạ Thiên vì việc Mộc Hàm bị thương mà thẳng tay thiêu dụi Lý gia, cụ thể ra sao thì hắn không có cách nắm chắc, cũng không dám vì mình là tiểu đệ của Hạ Thiên mà kiêu ngạo, “Ta là gia chủ mà không thể quản giáo tốt người nhà, trách nhiệm thật ra ở ta, cho nên mong ngươi tha cho hắn một mạng, ta nguyện lấy mạng đền mạng.”
Âm Vô Vũ và Tề Bạch Lâu có mặt ở hiện trường đều trầm mặc nhìn, bởi vì việc đó hoàn toàn không liên quan đến bọn họ, bọn họ không có lập trường để chen mồm vào, nhưng cũng bởi vì vậy mà biết Hạ Thiên không đơn giản là tiểu tử hi hi ha ha.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nàng mong đợi cách xử lý của Hạ Thiên, nàng muốn từ việc này để xem Hạ Thiên có tư cách làm tộc trưởng của Huyền âm tộc hay không.
“Bạch Tiêm Tiêm, ta không cần lòng tốt của ngươi.” Mặc dù mặt Bạch Thanh Dương vô cùng đau, nhưng hắn vẫn hét lên: “Hạ Thiên, ngươi muốn giết ta thì giết đi, còn lâu ta mới sợ.”
Bạch Tiểu Lỗi cau mày lại, thấp giọng gầm lên: “Im ngay cho ta, nếu như muốn hại chết cả Bạch gia thì ngươi cứ ầm ĩ tiếp đi.”
“Hừ!” Trong lòng Bạch Thanh Dương tức giận khó nguôi, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa.
“Bỏ đi, ta cũng lười so đo với đồ con nít, muốn mạng của hắn còn chưa đến mức, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Hạ Thiên vốn là kiểu người bao che khuyết điểm, hắn để ý nhất chính là các bà vợ, sau đó là người nhà của các vợ, tiếp theo chính là tiểu đệ và người nhà của bọn hắn.
Các bà vợ đương nhiên không thể phạm sai lầm, sai vĩnh viễn là người khác.
Người nhà của các vợ nếu chọc phải phiền phức thì hắn cũng sẽ ra tay giải quyết.
Còn về các tiểu đệ gây chuyện, hắn cũng sẽ giúp đỡ một phen, nhưng người nhà của các tiểu đệ thì hắn không khoan dung như thế, hắn đâu phải thánh mẫu.
“Đa tạ lão đại.” Bạch Tiểu Lỗi nghe vậy liền yên lòng, ít nhất Bạch gia đã được bảo vệ, “Chỉ cần có thể giữ cho hắn một mạng, thì cái khác đều do lão đại xử lý.”
Hạ Thiên nghĩ thử, sau đó nghĩ tới một chủ ý, hắn nói: “Thế bảo hắn đến Thiên Đạo tổ đi, trong người hắn cũng có hạt giống màu đen, vừa vặn có thể để Thanh nha đầu nghiên cứu.”
“Được, cách này đi, ta lập tức đưa hắn đến Thiên Đạo tổ!”
Bạch Tiểu Lỗi không hề chần chừ, hắn trực tiếp gật đầu đồng ý.
“Từ đã! Bạch Tiểu Lỗi ngươi hơi bị chủ trương đấy, Thanh Dương chính là con trai của ta!”
Đúng lúc này, một đám người bỗng dưng đẩy cửa xông vào, như thủy triều xô vào phòng, dẫn đầu là một người cao to, gương mặt đầy râu, cực kỳ uy phong.
Phí Nguyệt đến gần Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Hạ tổ trưởng, ngại quá, những người này cứng rắn xông vào, vốn muốn ngăn cản bọn họ, nhưng Triệu tổ trưởng từng nói Bạch gia là trận doanh của ta, cho nên chúng ta không ra tay.”
Hạ Thiên lười biếng xua tay: “Không sao, vào rồi thì thôi, có điều sau đó là lũ vớ vẩn thì đừng cho vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận