Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3155: Thủ đoạn quá thấp

Trịnh Hưởng Sơn bật cười, có chút giễu cợt: “Quỷ Y Môn quả thật đều là hạng người lén lén lút lút. Y thuật không được thì muốn dùng thủ đoạn khác để che giấu. Nghe ngươi nói, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta hay sao?”
“Giết ngươi chẳng thú vị gì đâu.” Hạ Thiên lắc đầu, điểm một cái vào không trung: “Ta tặng cho ngươi một món quà lớn.”
Trịnh Hưởng Sơn nhìn thấy đầu ngón tay Hạ Thiên lộ ra ngân châm, lập tức cười nói: “Ngươi còn muốn cách không thi châm? Ngươi cảm thấy chiêu này của ngươi hữu dụng với ta sao? Lão phu chìm đắm trong châm cứu một thời gian rất dài, còn dài hơn thời gian của ngươi và sư phụ ngươi cộng lại. Dựa vào ngươi mà cũng xứng dùng chiêu này với ta.”
Hạ Thiên lười trả lời.
“Sao?”
Lúc này, Dược Vạn Tâm trên đài là người đầu tiên phát hiện không ổn.
Mấy người rối trên đài bỗng nhiên dựng đứng lên, đèn trên đỉnh đầu phát sáng toàn bộ, sau đó há to miệng, gần trăm con cổ trùng bay ra.
“Mấy chứng bệnh nhẹ như thế này, ba tuổi ta đã có thể chữa khỏi toàn bộ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Các ngươi làm mấy chuyện này nhàm chán vô cùng, ta nhìn mà buồn ngủ. Nếu ngươi đã thích thử thách người khác, vậy để ta thử thách ngươi.”
Vừa dứt lời, gần trăm con cổ trùng lập tức bay về phía Trịnh Hưởng Sơn.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ánh mắt Trịnh Hưởng Sơn hiện lên sự kinh hoàng, lòng bàn tay sáng lên mấy luồng hàn mang, bắn nhanh về phía đám cổ trùng, khiến cho tốc độ của bọn chúng chậm lại.
Hạ Thiên trả lời: “Có cái gì mà không dám chứ? Ngươi cho phép mình thử người khác, nhưng không cho phép người khác thử ngươi? Hay là chính bản thân ngươi cũng không trị được những chứng bệnh đó?”
“Đánh rắm.” Trịnh Hưởng Sơn nghiêm nghị khiển trách: “Lão phu là ai chứ? Là Trịnh Hưởng Sơn, khôi thủ y giới Nam Cương, từ nhỏ đã học y, học hơn sáu mươi năm. Người có thể sánh vai cùng với ta trên đời này không ai ngoài những thánh thủ y học Trung Quốc đã qua đời.”
“Vợ Y Y, nàng nhìn thấy không, ông ta mới là loại người khoác lác đấy.” Hạ Thiên quay sang nói với Y Tiểu m: “Lần này nàng sẽ biết được thật ra chồng của nàng là người khiêm tốn đến cỡ nào.”
Y Tiểu Âm nói: “Ông ta chỉ cuồng ngoài mặt, còn ngươi là cuồng từ trong bản chất.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Trịnh Hưởng Sơn; “Đương nhiên, loại người như ông ta không xứng so với ngươi.”
“Được, lão phu sẽ để cho các ngươi biết được sự lợi hại của ta.” Trong lòng Trịnh Hưởng Sơn đã tràn ngập oán giận, hàn mang lại bùng lên trong lòng bàn tay, phóng mạnh về phía Hạ Thiên và Y Tiểu m.
Hạ Thiên phất tay một cái, đánh bật đám hàn mang đó trở về.
“A!” Trịnh Hưởng Sơn kinh hô một tiếng, vẻ mặt biến sắc.
Đám cổ trùng kia đã bay đến gần, từng con chui vào trong cơ thể của ông ta, tiếng kêu sợ hãi trong nháy mắt biến thành kêu thảm.
“Trịnh lão đệ, ngươi đừng sợ, lão phu đến cứu ngươi.”
Dược Vạn Tâm nhìn thấy, lập tức móc mấy viên thuốc nhét vào miệng Trịnh Hưởng Sơn.
Phốc.
Nuốt viên thuốc xuống, Trịnh Hưởng Sơn há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó mở to mắt, giãy dụa mấy lần, không còn thở nữa.
“Trịnh lão đệ, Trịnh lão đệ, ngươi tỉnh lại đi.” Gương mặt Dược Vạn Tâm hiện lên sự khiếp sợ, run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi dám hạ độc thủ với Trịnh lão đệ, tội không thể tha.”
“Lão đầu nhi ngươi cũng không phải kẻ tốt lành gì.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Họ Trịnh vốn sắp chết, ngươi còn cho ông ta uống thuốc độc. Bây giờ người đã chết, ngươi còn muốn vu oan cho ta, ngươi cũng muốn chết đúng không?”
Dược Vạn Tâm giận dữ, hốc mắt ngập nước: “Chư vị đồng nghiệp y giới Nam Bắc, các người cũng đã nhìn thấy, tâm tư kẻ này cực xấu, trước mặt mọi người hại chết Trịnh hội trưởng thì không nói, còn muốn nói xấu lão phu. Nếu không diệt trừ hắn, chỉ sợ ngày sau chúng ta sẽ khó mà thoát khỏi độc thủ của hắn.”
Lời này rất có tính kích động. Không ít người đã ôm oán hận với Hạ Thiên và Trương Minh Đà, cộng thêm chuyện vừa rồi, oán giận trong lòng trong nháy mắt dâng lên.
“Giết hắn.”
“Tuyệt đối không thể giữ lại.”
“Năm đó để Trương Minh Đà chạy trốn, lần này chúng ta tuyệt đối không thể phạm sai lầm.”
“…”
Những người còn lại, bất luận người có thể mở miệng nói chuyện hay là không thể mở miệng nói chuyện đều phẫn nộ, cùng nhau lao về phía Hạ Thiên và Y Tiểu m.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lương Diệu Trúc bị hù sợ.
Hồ Hóa Vũ cau mày: “Có chút không ổn, hoặc có thể nói Dược Vạn Tâm này không ổn.”
“Có đúng hay không thì trước gác sang một bên, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Lương Diệu Trúc nhìn y sư toàn trường giống như nhìn cương thi, không khỏi thất kinh.
Hồ Hóa Vũ nói: “Ngươi không cần sợ, có Hạ Thiên ở đây, bọn họ không lật được sóng lớn bao nhiêu đâu.”
“Ngươi có lòng tin với hắn như vậy sao?” Lương Diệu Trúc không thể nào hiểu được: “Hắn có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng lấy một địch… mấy trăm, thậm chí hơn ngàn.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Hơn vạn cũng chỉ là trò trẻ con.”
“Haiz, còn sống không tốt sao, tại sao ngươi nhất định phải muốn chết vậy.” Hạ Thiên tiếc nuối nhìn Dược Vạn Tâm: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất lợi hại không? Đầu tiên là sớm hạ độc toàn trường, để bọn họ biến thành câm điếc, sau đó dẫn dắt bọn họ tưởng nhầm là ta làm. Đáng tiếc, ngươi tìm nhầm đối thủ rồi.”
Sắc mặt Dược Vạn Tâm thay đổi nhưng ngoài miệng vẫn cắn chết không nhận: “Nói hươu nói vượn, rõ ràng là do ngươi làm.”
“” Chỉ có thể nói thủ đoạn này của ngươi quá thấp.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Nếu là ta ra tay, những người này ngay từ đầu sẽ không có khả năng nói được, cũng không có khả năng hành động được, bao gồm ngươi.”
“Ha ha, ngươi đúng là khoác lác… A?” Dược Vạn Tâm đang định trào phúng Hạ Thiên một câu, đột nhiên phát hiện ông ta không thể phát ra được âm thanh nào.
Hạ Thiên ngáp một cái, nói với Y Tiểu m: “Vợ Y Y, không chơi với đám ngu ngốc này nữa, chúng ta về nhà ngủ đi.”
Lúc này, từ trong một góc khác truyền ra giọng của một nữ nhân: “Khoan đã, ngươi còn chưa thể đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận