Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3077: Hắn ta mới là ông chủ thật sự

“Đúng là thô bỉ không chịu nổi.”
Lão nhân mặc đường trang cau mày, ấn tượng về Hạ Thiên kém vô cùng: “Ngươi và sư phụ Trương Minh Đà của ngươi hoàn toàn không có triển vọng.”
“Có triển vọng hay không không phải do ngươi nói.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tuổi của ngươi còn lớn hơn sư phụ của ta, nhưng tu vi lại thấp hơn mấy cấp bậc, rốt cuộc ai mới là người không triển vọng?”
“Ngươi chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Lão nhân mặc đường trang giống như bị dẫm phải đuôi, nổi giận quát: “Trương Minh Đà là sát thần cuồng ma. Nếu không phải chúng ta tuân thủ ước định không bước ra khỏi Nam Cương nửa bước, hắn ta há có thể tiêu dao đến bây giờ?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đại sư phụ ta có thể rời Nam Cương, các ngươi lại không thể, cho nên nói các ngươi mới thật sự là phế vật.”
“Ngươi làm càn.”
“Ngươi dám sỉ nhục đại y sư như thế.”
“Đường lão, ác nhân như vậy nên trực tiếp giết chết.”
“Không sai, Trương Minh Đà thiếu nợ máu, phải do đệ tử của ông ta trả.”
Đám người đi theo sau lưng lão nhân mặc đường trang ầm ĩ lên, nhưng không một ai dám ra tay với Hạ Thiên, nói bọn họ phế vật cũng không đủ.
“Được rồi, y giới Nam Cương chúng ta cũng không phải là một nơi chỉ biết báo thù bẩn thỉu.”
Lão nhân mặc đường trang cũng không ngốc. Mặc dù ông ta biết mình có khả năng giết Hạ Thiên, nhưng cũng không muốn gom cừu hận lên người mình: “Hạ Thiên, chuyện của sư phụ ngươi trước gác sang một bên. Chúng ta nên nói chuyện trước mắt, các ngươi dự định kết thúc như thế nào?”
A Cửu bật cười, nói với lão nhân mặc đường trang: “Ta thấy ngươi hỏi nhầm người rồi. Chẳng lẽ chúng ta đã làm sai chuyện gì? Bị người ta vô duyên vô cớ tấn công, nếu chúng ta chỉ là người bình thường, bây giờ chúng ta đã chết rồi, ngươi không đi vặn hỏi đám người kia, ngược lại hỏi chúng ta nên kết thúc như thế nào, không phải ngươi hơi bất công rồi hay không?”
“Bọn họ ra tay, tất có phân tấc, chắc chắn không chết người.” Lão nhân mặc đường trang liếc nhìn A Cửu, lạnh lùng nói: “Nhưng các ngươi lại gây ra nhân mạng, chẳng lẽ các ngươi không nên gánh trách nhiệm cho chuyện này?”
“Độc tiêu độc vụ cũng mang ra dùng, còn gọi là có phân tấc?” A Cửu hơi bó tay, tiến lên một bước vạch trần sự giả nhân giả nghĩa của đám người này: “Ta nhớ cách đây không lâu, đám người này còn nói Bình Giang Song Sát người người có thể tru diệt, tại sao bây giờ chết thật thì các ngươi lại chuyển sang làm người tốt vậy?”
“Được.”
Lão nhân mặc đường trang cố nén hỏa khí đang bùng lên trong người, tiếp tục đóng vai đại y sư công bằng công chính: “Không đề cập đến Bình Giang Song Sát nữa. Bọn họ bị trừng phạt đúng tội, giết cũng đáng. Nhưng ông chủ Lương thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn ta đã từng hại các ngươi?”
“Cái này…” A Cửu không biết làm sao phản bác. Mặc dù Lương Tế Dân dung túng Bình Giang Song Sát núp trong tửu lâu, nhưng đúng là khó mà nói hắn ta cố ý hay thật không biết.
“Cửu nha đầu, nàng không cần quan tâm chuyện này nữa.” Hạ Thiên hờ hững ngáp một cái: “Họ Lương ngu ngốc kia cũng bị trừng phạt đúng tội. Ta biến hắn ta thành chó đã là tiện nghi cho hắn ta rồi. Nếu ngươi cảm thấy biến thành chó không tốt, vậy ta sẽ biến hắn ta thành heo.”
“Hừ.” Lão nhân mặc đường trang nổi giận, quát lớn: ‘Hạ Thiên, ngươi không khỏi quá càn rỡ. Y thuật là dùng để trị bệnh cứu người, tuyệt không giống như ngươi lấy ra trêu mạng người khác.”
“Ta đang cứu hắn ta đấy.” Hạ Thiên mỉm cười đáp lại: “Biến thành như thế, hắn ta mới còn sống. Bằng không, hắn ta nhất định sẽ chết trong tay các ngươi.”
“Gâu gâu gâu.” Lương Tế Dân hợp thời sủa vài tiếng bi phẫn. Hắn ta đường đường là ông chủ quán rượu Cổ Nguyệt Lâu, bây giờ lại biến thành một con chó, sao mà nhục nhã quá.
Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Nếu còn sủa bậy nữa, ngươi có tin ta biến ngươi thành chó chết hay không?”
Lương Tế Dân bị dọa đến toàn thân phát run, câm như hến.
“Tại sao ông chủ Lương lại bị trừng phạt đúng tội? Ngươi hãy nói cho lão phu nghe một chút.” Lão nhân mặc đường trang nổi giận đùng đùng, hỏi ngược lại Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận miệng giải thích: “Hắn ta cùng một bọn với Bình Giang Song Sát, các ngươi ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng không nhìn ra sao?”
“Càng nói càng thái quá.” Bên cạnh lập tức có người phản bác: “Ông chủ Lương là dân cư lâu năm của cổ địa, kinh doanh quán rượu này rất nhiều năm, một ngày thu một đấu vàng, tại sao lại có quan hệ với hai tên đạo tặc? Hắn ta cũng không ngốc mà.”
“Hắn ta không ngốc mà là các ngươi ngốc.” Hạ Thiên lắc đầu. Mặc dù ban đầu hắn không ôm kỳ vọng đối với trí thông minh của những người này, lại không nghĩ đến hắn vẫn còn đánh giá khá cao.
A Cửu liếc mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói thẳng với bọn họ đi. Cứ kéo dài mãi, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra đâu.”
“Thật ra cũng rất đơn giản.” Hạ Thiên giải thích: “Nơi này chính là hang ổ của Bình Giang Song Sát. Ông chủ Lương đích thật là ông chủ của bọn họ, là ông chủ thân phận thật sự của bọn họ, cũng là ông chủ thân phận giả của bọn họ. Những thứ mà bọn họ ăn trộm được, toàn bộ đều đưa cho tên chó chết này.”
Lượng tin tức bên trong quá nhiều, không ít người nghe đến phát mộng, một lát sau vẫn không kịp phản ứng, thậm chí quên cả phản bác Hạ Thiên.
“Ngươi cảm thấy lời nói mê sảng của ngươi có thể gạt được ai?” Lão nhân mặc đường trang tất nhiên không tin, lạnh giọng nói: “Ông chủ Lương là ai, chúng ta còn rõ ràng hơn cả ngươi. Ngươi nói rất hùng hồn, giống như ngươi tận mắt nhìn thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận