Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3053: Nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng

“Những thứ mà ngươi có, ta đã có từ trước rồi.”
Hạ Thiên lười nhác nói: “Cho dù không có, ta cũng có thể đạt được bất cứ lúc nào, tại sao ta lại phải đi hợp tác với cái thứ ngớ ngẩn như ngươi chứ?”
“Ngươi nói ra mấy lời như thế chứng tỏ tư duy của ngươi quá thấp.” Tiêu Nhất Phi cười khẽ, ánh mắt nhìn Hạ Thiên mang theo sự khinh thường: “Ngươi đích thật có thủ đoạn kiếm tiền, nhưng cho dù ngươi lợi hại hơn nữa, có thể kiếm được tiền cũng là có hạn.”
Nói xong, hắn ta đứng lên, biểu hiện giống như chỉ điểm giang sơn, chậm rãi nói:
“Ngươi nổi tiếng trong nước cũng không có nghĩa ngươi sẽ kiếm được nhiều tiền ở nước ngoài. Ta lăn lộn ở nước ngoài cũng đã mấy chục năm, ở đó có được nhân mạch cường đại. Nếu chúng ta hợp tác với nhau, chúng ta có thể thống trị mười mấy ngành nghề liên quan đến y dược, làm đẹp, dưỡng sinh trên toàn cầu.”
“Đến lúc đó, chúng ta kiếm được tiền không còn là mấy trăm triệu, mấy tỷ mà là hàng trăm tỷ, hàng trăm triệu tỷ, thậm chí còn nhiều hơn.”
Đừng nói Hạ Thiên, ngay cả người không có kiến thức về kinh doanh như Tô Vô Song cũng cảm thấy người này đang suy nghĩ hão huyền.
“Nói nhiều như vậy mà ngươi còn không nói rõ ràng tại sao ngươi lại muốn hợp tác với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, không hề có chút động tâm: “Tiền, đối với ta không có ý nghĩa quá lớn. Kiếm nhiều hay kiếm ít lại càng không quan trọng. Lời nói của ngươi không có tác dụng với ta đâu.”
“Trên thế giới này có người ngại kiếm được nhiều tiền?” Gương mặt Tiêu Nhất Phi hiện lên vẻ khó tin: “Hạ Thiên, đầu óc của ngươi không sao chứ? Đó chính là tiền đấy.”
Hạ Thiên nói: “Là tiền, vậy thì như thế nào?”
“Ngươi còn hỏi như thế nào?” Tiêu Nhất Phi cảm thấy Hạ Thiên đúng là không biết nói lý: “Có tiền, chúng ta sẽ có được tài phú vô tận, nắm giữ được toàn bộ thế giới, chẳng lẽ ngươi tuyệt không động tâm?”
“Thế giới chẳng có ý nghĩa gì, nắm trong tay thì như thế nào?” Mặt Hạ Thiên vẫn không biểu cảm như cũ: “Điều này có gì đáng phải động tâm, còn không bằng ta ngủ thêm với mấy bà vợ một lát.”
“Chỉ cần ngươi có tiền, dạng nữ nhân nào mà không có.” Tiêu Nhất Phi khá khinh thường suy nghĩ của Hạ Thiên: “Còn nữa, nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng, không thành tựu bá nghiệp, làm sao xứng làm một cuộc hành trình thế gian chứ?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái gì bá nghiệp, cái gì truyền kỳ, ta chẳng có hứng thú. Ta đến để xử lý ngươi, di ngôn cũng đã để lại xong, vậy ngươi có thể đi chết đi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhất Phi dần thu liễm lại, chậm rãi ngồi xuống, uống một ly nước màu xanh, một lát sau mới nói: “Hạ Thiên, ngươi làm ta thất vọng quá.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy khôi hài, đưa mắt nhìn Tiêu Nhất Phi: “Đây chính là di ngôn của ngươi?”
“Di ngôn?” Tiêu Nhất Phi không khỏi cười nhạo, nụ cười trên mặt lại càng ý vị thâm trường: “Có lẽ ngươi nên suy nghĩ nên viết di chúc như thế nào. Ta chắc chắn phải có được tập đoàn Thần Y của ngươi. Những tài sản khác, ta có thể để lại cho nữ nhân của ngươi dưỡng già.”
Hạ Thiên nói: “Nữ nhân của ta sẽ không già, ta cũng không cần để lại di chúc, bởi vì ta sẽ không chết.”
“Sẽ không chết?” Gương mặt Tiêu Nhất Phi lộ ra vẻ cười như không cười, giống như nghe được một câu chuyện cười lớn: “Hạ Thiên, ngươi có biết hay không, trong cuộc đời của ta đã nghe qua biết bao nhiêu người nói lời này, cuối cùng những người đó đều chết sạch, hơn nữa còn trở thành vật thí nghiệm của ta.”
“Đừng đánh đồng ta với đám ngu ngốc đó.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Bọn họ không xứng, ngươi cũng không xứng.”
Nói xong, hắn quay sang nói với Tô Vô Song: “An Tâm, ngươi có cái gì cần hỏi không? Nếu không, ta sẽ xử lý tên ngốc này, giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực.”
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Vậy thì giết thôi, tất cả mọi thứ ở đây đều hủy đi, tránh cho người khác lấy ra hại người.”
“Các ngươi có phải quá tự tin hay không?” Sắc mặt Tiêu Nhất Phi lạnh lại, con ngươi sáng lên màu lam nhạt: “Ngươi thật sự cho rằng ta là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp sao? Đúng là buồn cười!”
Hạ Thiên cười hì hì: “Ngươi đúng là rất buồn cười, nhưng nếu ngươi có chiêu thức nào, ta cho ngươi mấy phút, ngươi cứ việc dùng đi.”
“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ngươi cũng đừng trách ta.” Tiêu Nhất Phi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay về phía một vị trí nào đó hơi lung lay: “Xử lý bọn họ, nhớ nam nhân còn có tác dụng, nữ nhân và đứa bé kia thì đưa đến phòng thí nghiệm.”
Nói xong, Tiêu Nhất Phi trực tiếp xoay người rời đi, không hề có chút trì trệ.
Trong lòng của hắn ta, bất kỳ người nào, chỉ cần bước vào phòng thí nghiệm của hắn ta, đó chính là thịt cá trên thớt, mặc cho hắn ta xâm lược.
Cũng không phải hắn ta tự đại, cuồng vọng, mà là hắn ta thật sự có bản lãnh đó. Trước đây, trong giới xã hội đen phương Tây, rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết, mạnh đến mức hoàn toàn không giống người, cuối cùng cũng thua trong tay của hắn ta.
Huống chi, loại nhân vật chỉ biết trầm mê trong nữ sắc như Hạ Thiên, trong quan niệm của hắn ta, háo sắc là một loại phẩm chất ti tiện. Nữ nhân chỉ là chướng ngại vật trở ngại thành công, càng xinh đẹp lại càng như vậy.
Tiêu Nhất Phi đến nay vẫn chưa hề chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, đương nhiên cũng không chạm qua nam nhân. Hắn ta cảm thấy bất luận nam hay nữ cũng không xứng thân cận với hắn ta. Thứ duy nhất mà hắn ta thân thiết cũng chỉ là tiền, là công cụ giúp hắn ta kiếm tiền.
Nếu Hạ Thiên thức thời, hắn ta không ngại mang Hạ Thiên ra nước ngoài kiếm tiền. Đến lúc đó chia ba bảy, đương nhiên hắn ta sẽ là bảy. Trong kế hoạch của hắn ta, Hạ Thiên và y thuật của hắn cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho hắn ta mà thôi. Có thể chia ba thành đã là nể mặt lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận