Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3032: Tìm truyền nhân

“Thôi được, không nhận thì không nhận.” Lão giả râu dài cũng chẳng có gì tiếc nuối. Ông ta nói: “Lần này ta đến đây chính là có chuyện muốn làm, trong đó có hai việc liên quan đến ngươi, hy vọng ngươi có thể phối hợp với lão phu.”
Dù sao cũng là sư phụ của sư phụ, cho dù Hạ Thiên không thừa nhận nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có.
“Ngươi nói nghe thử xem.” Hạ Thiên nói: “Nếu không phiền, ta có thể thuận tay mà giúp. Nếu phiền phức quá, ngươi đừng nói nữa.”
“Không phiều phức.” Lão giả râu dài đứng im nhìn Hạ Thiên: “Nếu ngươi không tiếp nhận y bát Quỷ Y Môn, Trương Minh Đà cũng không nhận người sư phụ này, lão phu tất nhiên phải tìm một truyền nhân, truyền xuống một thân bản lĩnh của lão phu.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Vậy ngươi đi tìm đi, liên quan gì đến ta.”
“Bốn mươi năm trước, lão phu đã bị vây ở cổ địa Nam Cương, có thể ra được hai ba ngày đã là kỳ tích.”
Lão giả râu dài lắc đầu, cảm thán: “Lão phu cũng dự cảm được đại nạn của mình sắp đến, cho nên mới tìm ngươi.”
“Hai ba ngày quả thật không đủ.” Hạ Thiên ngáp một cái, vẫn thái độ việc không liên quan đến mình: “Cho dù ta giúp ngươi tìm, tìm được rồi, nói không chừng ngươi đã ngỏm.”
“Không cần tìm.” Lão giả râu dài bỗng nhiên cười nhạt, xoa đầu Triệu Tửu Nhi: “Lão phu cảm thấy tiểu cô nương này không tệ.”
“Không được, tuyệt đối không được.” Triệu Thanh Thanh quả quyết phản đối.
Lão giả râu dài không để ý đến Triệu Thanh Thanh, chỉ cúi đầu nhìn Triệu Tửu Nhi: “Tiểu nữ oa, ngươi có muốn học y với lão phu không?”
Triệu Tửu Nhi ngược lại động tâm, bỗng nhiên gật đầu: “Ta đồng ý.”
“Tửu Nhi, người này không rõ lai lịch, còn chưa biết người tốt hay người xấu, ngươi tuyệt đối không được mắc lừa.” Triệu Thanh Thanh lo lắng khuyên.
Hạ Thiên lên tiếng: “Lão đầu nhi, người xấu không tính là xấu, người tốt lại càng không phải. Tuy nhiên, ông ta đích thật không có ác ý. Nếu tiểu gia hỏa muốn học, nó có thể thử một chút.”
“Nhưng ở đó là cổ địa Nam Cương, có rất nhiều nguy hiểm.” Triệu Thanh Thanh bận tâm nói.
Lão giả râu dài cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Tiểu nữ oa này vốn là người Nam Cương, sao lại nói đến chuyện nguy hiểm chứ?”
“Ngươi nói cái gì? Tửu Nhi là người cổ địa?” Triệu Thanh Thanh không khỏi ngẩn người. Tửu Nhi là do nàng và Hạ Thiên cứu được từ tay Đàm Thục Nhã, về sau nàng từ miệng Đàm Thục Nhã biết được một chút tin tức. Đáng tiếc, nàng chuộc Tửu Nhi từ bọn buôn người, cho nên nàng cũng không biết rõ thân thế của Triệu Tửu Nhi.
“Không sai.”
Lão giả râu dài bình tĩnh nói: “Hàn âm chi huyết vốn chỉ có nữ tử cổ tộc mới có. Tiểu nữ oa này chính là cực âm chi huyết vạn người không được một. Đại khái tám năm trước, cổ địa đích thật có mấy đứa bé bị bắt, hơn nữa còn không chỉ một chỗ. Cô bé này chắc hẳn là một trong số đó. Lão phu mang cô bé về lại cổ địa, vừa lúc giúp cô bé tìm lại người thân.”
“Nhưng mà…” Triệu Thanh Thanh vẫn còn do dự. Vừa mới xây dựng được tình cảm, cứ như vậy để người ta mang Tửu Nhi đi, nàng thật sự không thể nào tiếp nhận được.
“Thanh Thanh tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi. Cho dù ta có nhận lại cha mẹ cũng sẽ không bỏ ngươi.” Triệu Tửu Nhi ôm lấy Triệu Thanh Thanh: “Ngươi vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta. Sau khi ta biết rõ thân thế của mình, học xong y thuật, ta sẽ quay về.”
Hạ Thiên co chút không hiểu: “Thanh Thanh nha đầu, nếu ngươi không nỡ, ngươi có thể đi cùng tiểu nha đầu đến cổ địa.”
“Sư phụ, ta có thể đến cổ địa sao?” Triệu Thanh Thanh có chút ngoài ý muốn.
“Vì sao lại không thể đi?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Triệu Thanh Thanh sững sốt, suy nghĩ của nàng không biết từ lúc nào bị nhốt chặt.
Mặc dù nàng là Tổ trưởng Thiên Đạo tổ, nhưng việc này cũng chỉ là công việc mà thôi.
Hạ Thiên cũng chưa hề nói qua nàng không thể rời khỏi kinh thành, là Triệu Thanh Thanh nàng muốn liều mạng làm ra thành tích, chứng minh nàng không thua kém Triệu Vũ Cơ, Mộc Hàm. Cho nên nàng mới trở thành một người cuồng công việc.
“Sư phụ, sao ngươi không nói sớm.” Triệu Thanh Thanh không còn khúc mắc, ôm chặt lấy Triệu Tửu Nhi: “Được, tỷ tỷ đi theo ngươi đến Nam Cương, giúp ngươi tìm lại cha mẹ ruột.”
Triệu Tửu Nhi cũng cao hứng không thôi: “Tốt.”
Cô bé quay sang hỏi Hạ Thiên: “Đại phôi đản, ngươi có đi không?”
Hạ Thiên đáp: “Ta đương nhiên sẽ đi nhưng không phải lúc này.”
“Được, vậy lão phu chờ các ngươi ở Nam Cương.” Lão giả râu dài quay người muốn rời đi.
“Khoan đã.” Hạ Thiên bĩu môi: “Lão đầu, ngươi nói có hai chuyện, bây giờ mới nói một chuyện, còn một chuyện nữa.”
“Chuyện đó, bây giờ lão phu sẽ đi xử lý.” Lão giả râu dài cười nhẹ, nói với Hạ Thiên: “Lão phu là Môn chủ Quỷ Y Môn, năm đó Trương Minh Đà vứt ta rồi bỏ chạy, thuộc về ném sư vứt bỏ tổ, lão phu tất nhiên phải thanh lý môn hộ.”
“Ngươi muốn quyết đấu với đại sư phụ?” Hạ Thiên cau mày.
“Không sai.” Lão giả râu dài nói: “Đây là ước hẹn sinh tử của lão phu và hắn ta. Ta nói cho ngươi biết chính là không muốn ngươi nhúng tay vào.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi nói ta không nhúng tay thì ta không nhúng tay sao?”
“Ngươi là đồ đệ của Trương Minh Đà, ngươi cũng biết tính tình của hắn ta rồi.” Lão giả râu dài thản nhiên nói: “Nếu ngươi ra tay, ngươi đang làm nhục hắn ta đấy, hắn ta sẽ càng không chịu được.”
Ông ta nói không sai. Trương Minh Đà là người có tự tôn vô cùng mạnh, cũng tin tưởng vào y thuật của mình. Mặc dù không bằng Hạ Thiên nhưng cũng không thua kém bất cứ người nào.
“Đại đạo vô ngần, ngươi hãy giải quyết cho tốt.”
Lão giả râu dài lẩm bẩm một câu, thân ảnh tiêu tán, như gió bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận