Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2444: Thế giới này luôn luôn biến đổi

"Ngươi đây là đang cảnh cáo ta, hay là cảnh cáo âm Hậu vậy?" Trong con ngươi của nữ tử xa lạ hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói một cách đầy ý vị sâu xa, nói: "Hay ngươi cảm giác mình đã có tư cách chỉ điểm chúng ta rồi hả?"
"Lúc nào cũng mở miệng là tư cách này nọ, cảm thấy mình cao cao tại thượng, phủi sạch quan hệ với phàm nhân." Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Cho nên các ngươi mới tách biệt khỏi thời đại, trở thành tàn dư của thời đại trước, núp ở cái nơi này để kéo dài hơi tàn, nhưng lại cảm thấy mình khống chế tất cả, các ngươi đã sớm bị thời đại đào thải rồi."
"Nói hay thật đấy." Nữ tử xa lạ kia có chút trào phúng, nói: "Thế lẽ nào ngươi và chồng của ngươi không tách biệt khỏi thời đại, mà là đại biểu cho thời đại mới à? Lẽ nào chồng của ngươi là Thần hay gì?"
"Không có ai sẽ đứng mãi ở tuyến đầu của thời đại, thế giới này không tồn tại Thần, cũng không cần Thần. Hạ Thiên không phải Thần, cũng không muốn đại biểu cho bất kì ai." Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên đang đi từ từ trong màn hình, cười nói: "Hắn xưa giờ không muốn làm Thần gì cả, cũng không hứng thú đối với việc xưng bá thế giới. Tiếc là các ngươi không hiểu, lúc nào cũng muốn gây sự với hắn, muốn đạt được cái gì đó từ hắn, mà các ngươi lại không thèm hiểu rõ hắn một cách kỹ càng, để rồi sau cùng tất cả các ngươi đều sẽ bị chôn vùi dưới tay hắn."
Nữ tử xa lạ vẫn phản bác, cười nói: "Sở hữu sức mạnh mạnh đến vậy, lẽ nào sẽ cam tâm tình nguyện làm một người bình thường, ta không tin. Hiện giờ hắn không có ý nghĩ trở thành Thần, nhưng tương lai sớm muộn cũng sẽ có, nếu đã tồn tại khả năng này, vậy chúng ta chắc chắn không thể mặc kệ hắn. Hoặc là mặc cho bọn ta sử dụng, hoặc là biến mất khỏi nhân gian, không tồn tại khả năng thứ ba."
"Đây chính là lý do mà ta vừa bắt đầu đã vạch rõ ranh giới với các ngươi." Ánh mắt của Y Tiểu Âm dần kiên định, giọng điệu quả quyết: "Và đó cũng là lý do chính mà các ngươi căn bản không thể chiến thắng hắn."
"À, muốn lật bài rồi à?" Nữ tử xa lạ kia hơi có chút tiếc nuối nhìn Y Tiểu m: "Mới xem mấy trận, là đã cảm thấy chồng của ngươi thắng chắc rồi ư? Ngươi có phần ngây thơ, người lợi hại nhất của tứ đại hộ pháp sứ còn chưa hề xuất thủ, hắn chưa hẳn có thể tới đây. Coi như đến đây được, vậy cũng không có nghĩa là hắn có thể..."
"Không có nghĩa là ta có thể gì cơ?" Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, trong giọng nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn: "Chẳng cần biết ngươi là ai, tốt nhất là khách khí với vợ Y Y của ta một chút, nếu không thì ta sẽ đánh ngươi."
Nữ tử xa lạ nghe được giọng nói này, không khỏi sợ hãi và cả kinh, đột nhiên vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bóng người đang ngồi xổm ở trên vách tường, sắc mặt hờ hững, không khỏi kêu lên trong sợ hãi: "Hạ, Hạ Thiên!"
"Ngươi biết ta? Nhưng mà, ta không biết ngươi." Hạ Thiên chỉ lườm nữ tử xa lạ, lập tức không còn hứng thú với nàng, ngược lại là nhìn về phía Y Tiểu m: "Vợ Y Y, đã lâu không gặp, nàng còn nhớ ta không!"
Y Tiểu Âm vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ sao?"
"Vậy khẳng định là có rồi!" Hạ Thiên nhảy xuống từ đầu tường, ôm Y Tiểu Âm vào trong lòng, trực tiếp tặng một nụ hôn dài.
Nữ tử xa lạ kia còn đang kinh ngạc trong lòng, không khỏi nhìn về phía màn hình, Hạ Thiên trong màn hình vẫn đang không nhanh không chậm đi tới, thế thì tên Hạ Thiên trước mặt này rốt cuộc là như nào, nàng nghĩ mãi không ra, không khỏi kêu gào: "Chuyện gì thế này?"
"Ngươi ôm đủ chưa." Qua vài phút, Y Tiểu Âm đẩy Hạ Thiên ra, mặt cười hơi ửng hồng, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt.
"Chưa đủ, sao mà đủ được?" Hạ Thiên cười hì hì nói: "Coi như hôn thêm ba ngày ba đêm cũng không đủ, không, hôn cả đời cũng không đủ, vợ Y Y, ta nhớ nàng quá, hôn thêm chút nữa."
Y Tiểu Âm lườm Hạ Thiên, không có để ý đến hắn, cũng không có cho hắn cơ hội này.
"Vợ Y Y, nàng như vậy là không được." Hạ Thiên hơi bất mãn nói: "Ta chính là chồng nàng, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, chẳng lẽ không thể thân mật thêm xíu sao?"
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Hình như cũng chưa lâu lắm thì phải."
"Coi như rời xa nhau một phút, một giây, đối với ta đã tính là lâu rồi." Hạ Thiên cợt nhả đến gần, ôm cái eo nhỏ của Y Tiểu m: "Vợ Y Y, lẽ nào nàng không nhớ ta tí nào ư."
"Không nhớ." Y Tiểu Âm trả lời rất dứt khoát.
Hạ Thiên bĩu môi: "Nói dối là không tốt."
Nữ tử xa lạ ở bên cạnh có vẻ hơi lúng túng, cũng may là nàng hiểu sâu biết rộng, cũng không có ý định lảng tránh: "Người trẻ tuổi là hừng hực như vậy, có cần ta nhường chút không gian cho các ngươi không?"
“Sao ngươi còn chưa đi?" Hạ Thiên có chút khó chịu, liếc nữ tử này một cái, "Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với vợ Y Y, không rảnh để ý tới ngươi đâu."
Nữ tử xa lạ nở nụ cười: "Theo lý mà nói, ta đúng là phải thức thời rời đi, nhưng mà ta còn rất nhiều khúc mắc chưa được cởi bỏ, cần ngươi giải đáp cho ta một xíu."
"Không rảnh, tại sao ta phải giúp ngươi giải đáp chứ." Hạ Thiên lười biếng nói: "Không phải ngươi có não sao, sao không tự động não?"
"Ta đương nhiên có não, cũng biết động não." Nữ tử xa lạ đó cười ha ha, chỉ Hạ Thiên trong video, cười nói: "Thật ra như loại hình ảnh này, ta muốn chế tạo ra cũng rất đơn giản, ít nhất có một trăm phương pháp. Nhưng mà ta không hiểu là, sao ngươi tới đây được. Với cả hai tên hộ pháp sứ còn lại sẽ không cho phép ngươi tiến vào dễ dàng."
"Ta muốn đến là đến, không cần người khác cho phép." Hạ Thiên dùng loại giọng điệu rất tùy ý, nói: "Về phần hộ pháp sứ mà ngươi nói, đã bị ta giết chết hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận