Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4146: Gọi điện thoại cho vợ tương lai của mình, tại sao lại phải xấu hổ chứ?

“Thế hang động đó ở đâu?” Hoa Ánh Lục hỏi. Đoạn Tư Dung lắc đầu, lộ ra vẻ khó xử: “Cái này ta cũng không biết nữa. Sau khi tiến vào hang động kia chưa được bao lâu, ta đã ngất đi. Chờ đến khi ta tỉnh lại, ta đang ở trên một con thuyền, cũng là lúc quen biết với đám sát thủ kia. Về sau, ta vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết chuyện gì xảy ra nữa, cho đến khi tỉnh lại ở đây.”
Hoa Ánh Lục vẫn tiếp tục thúc giục: “Dung Dung, ngươi hãy cố nhớ lại xem còn gì khác nữa không?”
Đoạn Tư Dung cau mày, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi lại lắc đầu: “Không, trước đó nữa chính là chuyện của cha mẹ ta bị hội trưởng lão bắt đi mà thôi.”
“Những thứ này hẳn là toàn bộ ký ức của nàng ấy trong khoảng thời gian gần đây.” Y Tiểu Âm kiểm tra trạng thái của thiếu nữ: “Có hỏi, nàng ấy cũng không thể nói ra những thứ gì khác đâu.”
Hoa Ánh Lục vẫn có chút không cam lòng, liên quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi có cách nào giúp nàng ấy nhớ thêm nhiều chuyện hơn nữa không?”
Hạ Thiên nói: “Con người chỉ có thể nhớ kỹ những gì mình nghe thấy, nhìn thấy. Trong khoảng thời gian nàng ta hôn mê, nàng ta hoàn toàn không thể ghi nhớ, làm sao mà nhớ lại được?”
Hoa Ánh Lục ngược lại có chút lo lắng, rất muốn tìm được hang động kia: “Không được, nhất định phải tìm cho ra nơi đó. Nếu không, một khi xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được.”
“Không đầu không đuôi, làm sao mà tìm?” Tô Bối Bối suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không có đầu mối gì cả: “Ngoại trừ biết nó là một hang động, còn có tượng thần giống hài nhi, giống người lùn thì không còn tin tức nào khác.” Hoa Ánh Lục nghe Tô Bối Bối nói, cảm thấy hy vọng thật xa vời, chỉ có thể thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: ‘Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thế giới địa tâm và mặt đất sớm muộn gì cũng sẽ có một trận đại chiến. Từ đó làm lợi cho những người kia.”
“Thật ra, muốn tìm được chỗ chết tiệt đó cũng chẳng phải việc gì khó.” Hạ Thiên tùy ý nói.
Mắt Hoa Ánh Lục sáng lên: “Hạ, Hạ thần y, ta biết ngươi nhất định có cách mà.”
“Hắn có cách gì chứ, nhất định là đi hỏi bé ngoan.” Tô Bối Bối bĩu môi nói. Hạ Thiên cũng cảm thấy đây không phải là chuyện mất mặt gì, lơ đễnh đáp lại: “Chuyện chuyên nghiệp đương nhiên phải tìm người chuyên nghiệp để làm. Hơn nữa, bé ngoan sớm muộn gì cũng là nữ nhân của ta. Tìm nữ nhân của mình nhờ giúp đỡ có gì mà không đúng chứ?”
Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng, giễu cợt: “Không có gì là không đúng, chỉ là ta cảm thấy người nào đó luôn miệng nói rằng không có gì hắn làm không được. Kết quả vẫn có việc nhờ nữ nhân trợ giúp.”
“Bối nha đầu, nàng đang ăn dấm à?” Hạ Thiên cười hỏi.
Sắc mặt Tô Bối Bối hơi đỏ lên, quả quyết phủ nhận: “Ăn dấm cái đầu ngươi đấy.”
“Chuyện có ăn dấm hay không, mọi người từ từ thảo luận sau.” Hoa Ánh Lục có chút không kềm chế được: “Việc cấp bách bây giờ là tìm được thông đạo đó, kịp thời phong bế, đừng để tình thế mở rộng thêm.”
Hạ Thiên nói: “Tại sao lại phải tìm cái nơi rách nát đó, cứ xử lý tên âm Huyết Thần Sứ đó không phải được rồi sao?” “Nếu không bịt thông đạo đó lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị người có dụng tâm khác lợi dụng.” Hoa Ánh Lục có chút không hiểu vì sao Hạ Thiên không nhận biết được tính nghiêm trọng của vấn đề: ‘Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bịt thông đạo đó lại.”
Y Tiểu Âm gật đầu tán đồng: “Thông đạo đó xác thực cần kịp thời bịt lại, tránh gây tai họa cho người bình thường.”
“Vậy thì đi tìm chứ sao?” Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, ban đầu muốn gửi tin nhắn, nhưng nghĩ lại, hắn thay đổi chủ ý, trực tiếp gọi luôn cho bé ngoan.
Bé ngoan cúp điện thoại.
Hạ Thiên lại gọi.
Lại cúp máy.
Hạ Thiên lại gọi.
Lại cúp máy.
Tô Bối Bối nhìn thấy, cũng không nhìn nổi nữa. Trước kia nàng cũng bị cái tên lưu manh trước mặt quấy rối như thế.
Cứ như vậy lặp lại mấy chục lần, bé ngoan đành phải nhận.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của bé ngoan vang lên, bất mãn nói: “Có chuyện gì thì ngươi gửi tin nhắn cho ta là được rồi, không nhất thiết phải gọi điện thoại như thế.”
Hạ Thiên nghe âm thanh này liền biết là bé ngoan số 1: “Đương nhiên là nhớ ngươi rồi, cho nên mới muốn nghe giọng của ngươi cho đỡ nhớ.”
“Ọe.”
Bé ngoan phát ra âm thanh nôn mửa: “Đừng nói mấy chuyện buồn nôn nữa, nói thẳng đi, có chuyện gì.”
“Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.” Hạ Thiên cũng không lòng vòng, thuật lại những gì mà Đoạn Tư Dung đã nói: “Ngươi có thể tìm được không?”
Bé ngoan yên lặng hai ba giây, sau đó trả lời: “Tin tức quan trọng hơi ít, nhưng cứ chờ ta mấy phút.”
“Được.” Hạ Thiên đáp: “Không cần gấp, chúng ta có thể trò chuyện thêm một…”
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Hạ Thiên có chút bất mãn nói: “Bé ngoan này đúng là không lịch sự gì hết, lại cúp điện thoại của ta.”
Nói xong, hắn đang định gọi lại lần nữa.
“Được rồi, quấy rối người ta một lần là được, còn định quấy rối người ta hoài sao.” Tô Bối Bối liếc mắt: ‘Người ta cúp điện thoại chính là không muốn ngươi làm phiền.”
Hạ Thiên quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, nàng ấy nhất định là ngại.”
“Ngươi đúng là…” Tô Bối Bối bó tay: “Da mặt của ngươi dày đến mức vô địch thiên hạ, không hề biết xấu hổ là gì.”
Hạ Thiên kỳ quái hỏi: “Gọi điện thoại cho vợ tương lai của mình, tại sao lại phải xấu hổ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận