Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4186: Ngươi không phải cố ý muốn ngược ta chứ?

Kiều Tiểu Kiều nhịn không được vỗ tay: “Lời nói này nghe rất hay, rất trúng ý của ta.”
“Đúng, mấy lời khách sáo thì không cần nói nhiều. Tiếp theo, chúng ta phân công nhiệm vụ thôi.”
Triệu Vũ Cơ vẫn rất nghiêm túc, quay sang nói với Triệu Thanh Thanh: “Thanh Thanh, ngươi về kinh thành bảo vệ Triệu gia. Có Thiên Đạo Tổ tương trợ, hẳn không có vấn đề gì chứ?”
“Ngươi yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Triệu Thanh Thanh sảng khoái nhận nhiệm vụ, còn bổ sung một câu: “Ta đã liên lạc với bạn thân của ta là Hứa Kiều Na, tổ điều tra của nàng ấy sẽ phối hợp với chúng ta.” “Vậy thì tốt rồi.” Triệu Vũ Cơ gật đầu: “Ta cũng biết Hứa Kiều Na, cũng đã chính thức chiêu an. Ngươi và nàng ấy hợp tác với nhau, tận lực để nàng ấy một ít chỗ tốt, xem như giảm bớt căng thẳng với một số thế lực chính thức cũ.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Phía Nam cũng là trọng địa bố cục của chúng ta.”
“Không chỉ Quế thành mà còn có Thiên Nam và Miêu Cương, phạm vi rất rộng, có không ít thế lực vừa mới thu nhận, còn chưa vững vàng.”
Triệu Vũ Cơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy sẽ do Nhụy Nhụy và Thạch Thuần hai người trông coi đi.”
Thạch Thuần nhìn đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy, lập tức vỗ tay: “Được, được.”
“Được rồi.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Vừa lúc ta có quan hệ với Chưởng môn đương nhiệm của phái Tuyết Sơn, cũng có thể kết hợp với phái Tuyết Sơn luôn, ngoài ra còn có liên minh Cửu Sơn nữa.”
“Vậy là được rồi.” Triệu Vũ Cơ mỉm cười: ‘Ta chỉ sắp xếp khu vực cho mọi người, cụ thể làm sao mà chấp hành, tự các người nghĩ biện pháp. Ta cũng không có tài nguyên gì phân cho các người cả.”
Lúc này A Cửu chen miệng vào: “Nhân thủ thì dễ nói rồi. Ở Tiểu Tiên Giới vẫn còn không ít người. Tu vi của bọn họ đại khái nằm ở Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong. Mặc dù không quá lợi hại nhưng cũng đủ dùng.”
“Còn có Huyền âm tộc nhân từ Sương Nguyệt đảo đến, cũng có thể phát huy tác dụng.” Y Tiểu Âm bổ sung. Triệu Vũ Cơ gật đầu, nói tiếp: “Tiểu Lý, A Cửu, hai người canh chừng Phù Lương và Hoàng Sơn. Nơi đó là quê quán của hai người, còn có thể khuyếch trương một chút, liên kết Chung Nam Sơn, hẳn cũng không thiếu nhân thủ.”
A Cửu gật đầu: “Được.”
Nhiếp Tiểu Lý tất nhiên không có ý kiến. Tu vi của nàng kém nhất, nhưng có A Cửu giúp đỡ, vậy thì không thành vấn đề.
“Y Nhân, ngươi hãy đến thành phố Thiên Hải.”
Triệu Vũ Cơ nhìn Lam Y Nhân, chậm rãi nói: “Ở đó ngươi và chồng đã đi qua, chắc cũng quen thuộc rồi.”
Lam Y Nhân lĩnh mệnh: “Yên tâm đi, tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Cuối cùng chính là ở hải ngoại. Làm phiền Y tiểu thư rồi.”
Triệu Vũ Cơ cuối cùng quay sang Y Tiểu m, trịnh trọng nói: “Ngươi thường xuyên ra nước ngoài, hẳn cũng hiểu rõ những thế lực phức tạp ở đó, có thể ra mặt chỉnh hợp một chút, tránh cho năm bè bảy mảng, nói không chừng còn có lợi mà không có hại.”
Y Tiểu Âm cũng không từ chối, nghiêm túc trả lời: “Được, ta sẽ liên lạc với Mai Ngạo Tuyết, còn có đám người Chiêm Mộ Tư của Trường Sinh Thánh Điện. Trước đây chúng ta đã từng có giao lưu với nhau, cũng xem như tạm thời chỉnh hợp lại, cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
Cung chủ Thiên Cung lên tiếng: “Thiên Cung của ta mặc dù hơi rời rạc, trước đây ta cũng lười quản, nhưng ta vẫn có một số người trung thành với mình. Phân bộ đảo quốc còn mấy người có thể tin tưởng, để ta giới thiệu với ngươi.”
“Thế thì không còn gì tốt hơn rồi.”
“A, vậy còn ta thì sao?” Tô Bối Bối nghe cả hơn nửa ngày cũng không nghe được tên của mình, không khỏi có chút khó chịu: “Giang Hải có Tiểu Kiều tỷ tỷ là được rồi, cũng không cần ta ở đây khoa tay múa chân.”
Triệu Vũ Cơ nói: “Ngươi đi với ta đến Tiểu Tiên Giới. Ở đó quan trọng nhất, gặp phải nguy hiểm cũng nhiều nhất, vừa lúc rèn luyện cho ngươi luôn.”
“Lại là Tiểu Tiên Giới, ngươi không phải cố ý muốn ngược ta chứ?”
Tô Bối Bối do dự một chút, sau đó gật đầu: “Haiz, trước sau gì cũng chạy không thoát, được rồi.”
“Sắp xếp xong rồi, mọi người theo nhiệm vụ của mình mà hành động. Nhớ kỹ, thường xuyên duy trì liên lạc với nhau.”
Triệu Vũ Cơ lên tiếng: “Nếu có dị dạng, tin rằng bé ngoan sẽ thông báo cho chúng ta. Điện thoại không có tín hiệu thì dùng bùa liên lạc.”
“Được, cứ như vậy đi.”
Mọi người tất nhiên không có ý kiến, cũng không có tư thái tiểu thư nhăn nhó, ai nấy đều rời đi.
Một ngày đó, toàn thế giới rơi vào sự yên tĩnh khó hiểu.
Yên tĩnh đó rất tận lực.
Giống như sự yên tĩnh trước một cơn bão táp, ai cũng dự cảm được dường như có đại sự phát sinh.
Điều quỷ dị nhất chính là, cao tầng các quốc gia đều nhất trí giữ vững bình tĩnh, cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu gì.
Người bình thường hoàn toàn không biết chuyện gì sắp phát sinh. Có thể sẽ có một số người bị cuốn vào bên trong, nhưng đa số người đích thật cái gì cũng không biết mà cũng không cần biết.
Chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, nói không chừng phong ba đã lắng lại.

Lúc này, nhân vật mấu chốt vốn nên có mặt trong trận phong ba đó, tình huống lại hơi quỷ dị.
Hạ Thiên đang nằm bên trên một con sông, nước chảy bèo trôi.
Hắn không biết đây là con sông gì, cũng không hứng thú muốn biết nó thông đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận