Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3229: Ngươi bắt người mà không kiểm tra hàng sao?

“Ta cảm thấy rất có thể.” Nam nhân tóc vàng xác định: “Dù sao chỉ cần Hạ Thiên là người, không phải thần là được. Cho dù hắn thật sự là thần, ta cũng có cách khiến cho hắn nghe lệnh của ta.”
Tô Bối Bối cười nói: “Nếu ngươi có bản lãnh này, ngươi cứ làm gì, còn cần ta phối hợp chi nữa?”
“Cần ngươi phối hợp đưa viên thuốc này cho hắn.” Nam nhân tóc vàng móc một cái hộp trong suốt lớn chừng bàn tay, bên trong là một viên thuốc con nhộng màu vàng: “Chỉ cần hắn ngoan ngoãn uống hết, cho dù hắn là thần tiên, cũng khó mà thoát khỏi tay của ta.”
“Ngươi thật sự có đầu óc không vậy?” Tô Bối Bối nhìn cũng không thèm nhìn viên thuốc, có chút không nói nên lời: “Nếu các ngươi đã từng điều tra qua Hạ Thiên, hẳn các ngươi cũng phải biết hắn là thần y hàng thật giá thật chứ không phải mấy loại thần côn lừa đảo. Khởi tử hoàn sinh đối với hắn chỉ là trò trẻ con mà thôi. Ngươi cảm thấy hắn sẽ bị loại thuốc này của ngươi khống chế?”
“Tô tiểu thư, Hoa Hạ các ngươi có một câu nói, gọi là người biết bơi rồi cũng sẽ chết trong nước.” Nam nhân tóc vàng vẫn tự tin nói.
Tô Bối Bối cau mày nói: “Cái này gọi là thiện du giả nịch (Người giỏi bơi lội dễ bị chết đuối). Một câu thành ngữ thật hay lại bị các ngươi dịch sai, khiến cho nó trở nên thông tục không có dinh dưỡng.”
“Điều này không quan trọng.” Nam nhân tóc vàng khoát tay, cười nói: “Chính vì hắn tự phụ với y thuật của mình như vậy, cho nên hắn sẽ bị y thuật khống chế, đây chính là chân lý sáng cổ bất biến.”
“Thật ngại quá, là tuyên cổ bất biến.” Tô Bối Bối một lần nữa cải chính.
Nam nhân tóc vàng hai lần bị Tô Bối Bối chỉnh thẳng vào mặt, nhiều ít cũng có cảm giác mất mặt: “Mấy thứ này không quan trọng. Ngươi chỉ cần làm theo lời của ta, đưa viên thuốc này cho Hạ Thiên uống là được.”
“Ha ha, dựa vào cái gì?” Tô Bối Bối trào phúng: “Tại sao ta lại phải làm chuyện này? Hoặc có thể nói, làm như thế có chỗ gì tốt đối với ta?”
“Tô tiểu thư, ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Nam nhân tóc vàng thở dài, sau đó vỗ tay một cái, tivi trong phòng khách sáng lên: “Vậy để ta cho ngươi xem một thứ tốt hơn.”
Trên màn hình hiện lên bốn hình ảnh.
Góc trái trên cùng là một nhà kho, bên trong giam giữ không ít nữ nhân đang hoảng sợ, trong đó có mấy người Tô Bối Bối quen thuộc.
Góc trên cùng bên phải là một nhà giam, bên trong giam giữ những con quái vật không thể diễn tả đang gầm rống, dữ tợn, kinh khủng dị thường.
Góc phải bên dưới là một tấm bình phong trống không, cái gì cũng không có, góc dưới bên trái chỉ có một cái ghế, một nam nhân hơi mập đang ngồi, rõ ràng là Tô Tiểu Xán.
“Ngươi có ý gì?” Tô Bối Bối lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân tóc vàng.
Nam nhân tóc vàng chậm rãi đứng lên, bước đến trước màn hình, chỉ vào những nữ nhân góc trái trên cùng: “Đây đều là những mỹ nữ mà ta thu thập được, dự định cống cho Bá tước Cuồng Hoan, nhận được đồ vật quan trọng từ chỗ của ông ta.”
Nói xong, hắn ta lại chỉ vào góc phải trên cùng của nhà giam: “Nơi này đều là quái thú đã được tiêm huyết thanh siêu cấp nhưng bị thất bại, lực sát thương cực mạnh, gặp người là giết, không hề có nhân tính.”
“Tô Tiểu Xán không phải là anh trai của ngươi sao?” Ngón tay nam nhân tóc vàng xẹt qua Tô Tiểu Xán, chỉ vào màn hình trống không: “Ở đây, nếu ngươi không phối hợp, đó chính là chỗ của ngươi. Nơi này cũng chẳng có gì tốt, nhất là đối với một mỹ nữ. Chậc chậc, sau khi đến đó rồi, hậu quả khó mà lường được.”
Tô Bối Bối hơi lo lắng cho an nguy của Tô Tiểu Xán, nhưng bảo nàng đồng ý điều kiện của người này, điều đó tuyệt đối không thể nào.
“Tô tiểu thư, ta đã đủ khách sáo với ngươi rồi.” Nam nhân tóc vàng ngẩng đầu lên: “Thật ra nữ nhân của Hạ Thiên nhiều như vậy, không phải không có ngươi thì không được, nhưng ta cảm thấy ngươi là lựa chọn thích hợp nhất, cho nên ta mới phí nhiều tâm tư như thế, hy vọng ngươi suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Không cần suy nghĩ, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi thôi.” Tô Bối Bối thản nhiên nói.
Nam nhân tóc vàng mỉm cười đắc ý: “Tô tiểu thư, tốt nhất ngươi đừng hành động theo cảm tính, bởi vì làm như thế chẳng những không làm nên chuyện gì, sẽ còn hại chết thân nhân, bạn bè và….”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên im bặt.
“Tại sao không nói tiếp đi?” Tô Bối Bối cười lạnh.
Nam nhân tóc vàng há hốc mồm, nhưng không hề phát ra được một chút âm thanh nào, ánh mắt dần hiện lên sự hoảng sợ.
“Bối nha đầu, đối với cái loại ngu ngốc này, nàng cần chi phải phí sức lực như thế?”
Quả nhiên, Hạ Thiên không một chút dấu hiệu xuất hiện trong phòng khách, hời hợt nói: “Đám ngu ngốc này đã sớm bị Ám Ảnh Đoàn úp sấp, nhưng hắn ta cái gì cũng không biết.”
“Không, không thể nào.” Nam nhân tóc vàng thì thào: “Ngươi, ngươi…”
“Có phải cảm thấy rất ngoài ý muốn đúng không?” Tô Bối Bối khó chịu nói: “Ngươi cảm thấy ngươi bày mưu nghĩ kế thì sẽ thành công à?”
Khóe miệng nam nhân tóc vàng lệch sang một bên, nước bọt không ngừng chảy ra, run giọng nói: “Ngươi, anh của ngươi… chết…”
“Ngươi chết, Tô Tiểu Xán cũng chẳng có chuyện gì.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Các ngươi bắt người ta lâu như vậy, chẳng lẽ không kiểm tra hàng sao?”
Nam nhân tóc vàng mở to mắt, lại càng kinh ngạc nhiều hơn.
Lúc này, góc dưới bên trái màn hình, một bóng người chậm rãi bước vào trong tầm mắt, sau đó nổ súng bắn chết “Tô Tiểu Xán”, tiếp theo kéo tấm da mặt xuống, lộ ra một gương mặt khác với mặt của Tô Tiểu Xán, là một thuộc hạ của nam nhân tóc vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận