Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2717: Chân tướng hạo kiếp

Nhậm chưởng giáo dường như đã có dự liệu, tay áo hất lên mang theo một luồng kình phong đẩy Trác Viễn Phàm ra, mắt lạnh nhìn người đến: “Vị đạo hữu này, ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giết hắn ta.” Gương mặt người kia tràn ngập giận dữ, hai hàng lông mày cau chặt thành một chỗ, sát khí hiện lên trong mắt: “Năm đó, cha ta và Nhị thúc đã chết trong trận đại kiếp. Nếu hắn ta là hậu nhân của người kia, giết hắn ta báo thù thì có vấn đề gì chứ?”
“Oan có đầu, nợ có chủ, vị đạo hữu này muốn báo thù, bần đạo có thể thông cảm, nhưng ngươi tìm nhầm người rồi.” Khi nói chuyện, Nhậm chưởng giáo tiện tay đánh một luồng chân khí vào trong cơ thể Trác Viễn Phàm, lắng yên cảm xúc của hắn ta.
Người nói chuyện tuổi tác không nhỏ, râu tóc bạc trắng, cả người giống như con sư tử lông trắng bị chọc giận, khàn giọng quát: “Nhậm lão đạo, ngươi bớt làm bộ đi. Nếu ngươi dám ngăn cản ta báo thù, ta giết cả ngươi luôn.”
“Bần đạo đã gọi Trác tiểu hữu ra làm chứng, tất nhiên phải đảm bảo tính mạng của hắn ta.” Nhậm chưởng giáo đối mặt với sát khí của người này cũng không hề có ý định lùi bước: “Chuyện năm đó giống như một đám sương mù dày đặc. Hôm nay bần đạo muốn vén màn sự thật, để các ngươi biết được cừu nhân thật sự của mình là ai.”
“Chỉ dựa vào những người mà các ngươi tìm, cũng chẳng phải người đã đích thân trải qua, ngươi cũng dám nói cái gì là vén màn sự thật?” Ông cụ tóc trắng lạnh lùng nhìn Nhậm chưởng giáo: “Ta thấy ngươi muốn mượn miệng bọn họ lừa dối chúng ta, sau đó rũ sạch hiềm nghi với Trùng Dương cung các ngươi.”
Nhậm chưởng giáo cười nhạt, chẳng thèm để ý: “Vị đạo hữu này vừa nãy không nghe rõ sao? Trác tiểu hữu có nói chuyện năm đó đích thật có liên quan đến Trùng Dương cung. Điều này bần đạo cũng không phủ nhận, tại sao ngươi lại nói là rũ sạch?”
Ông cụ tóc trắng lập tức cứng họng, đành phải nói: “Vậy hắn ta cũng là cừu nhân về sau của chúng ta, không giết hắn ta khó tiêu mối hận trong lòng ta.”
“Muốn giết ta, các ngươi có rất nhiều cơ hội, tại sao không cho ta nói hết?” Trác Viễn Phàm ngược lại can đảm hơn, không bị khí thế của ông cụ tóc trắng hù dọa, lại còn mỉa mai: “Hay ngươi sợ ta nói ra chân tướng?”
“Đánh rắm! Cái thứ còn hôi sữa như ngươi thì biết cái gì là chân tướng.” Ông cụ tóc trắng trừng Trác Viễn Phàm, khinh thường nói.
Trác Viễn Phàm thản nhiên nói tiếp: “Có phải là chân tướng hay không, chờ ta nói xong, đến lúc đó mọi người sẽ bình phán. Ngươi không cho ta nói, lại còn muốn giết ta diệt khẩu, ai biết có phải ngươi đang sợ hãi điều gì hay không?”
Hắn ta nói như vậy cũng rất có lý. Không ít tán tu có mặt đều cảm thấy cách làm của ông cụ tóc trắng hơi quá đáng. Dù sao vị tiền bối hại người năm đó đã chết, vốn không liên quan gì đến người nhà, huống chi lại là thù cũ hơn một trăm năm trước.
“Được, lão phu sẽ lắng nghe xem ngươi có thể nói ra được thứ gì.” Ông cụ tóc trắng thấy mình không thể làm gì được, đành cố nén phẫn nộ trong lòng, quay về chỗ ngồi.
Ông cụ tóc trắng có thái độ như thế, nhưng Hải đại hòa thượng và Triệu tiên cô lại có ý kiến khác biệt.
Hải đại hòa thượng trực tiếp chất vấn: “Nhậm chưởng giáo, ngươi mời đến những người này đều không tận mắt hay trải qua chuyện năm đó, dựa vào cái gì mà ngươi nhận định bọn họ sẽ nói đúng chân tướng?”
“Đúng đấy, ai biết có phải là kế hoạch mà ngươi đã chuẩn bị sẵn trước đó hay không.” Triệu tiên cô ác ý phỏng đoán.
Nhậm chưởng giáo cười nhạt: “Mặc dù bọn họ chưa từng trải qua chuyện năm đó, nhưng nhiều ít cũng có liên quan đến người năm đó. Hơn nữa, trong tay bọn họ còn có ấn tín và vật chứng những người kia lưu lại, các vị lắng nghe một chút cũng đâu có sao. Chờ bọn họ nói xong, nếu các ngươi vẫn không tin, bần đạo còn có thể mời ra thêm một vị cao nhân làm chứng.”
“Lại có cao nhân?” Hải đại hòa thượng cười nhạo “Nhậm chưởng giáo, ngươi bế quan ba mươi năm, vừa ra ngoài đã quen biết với nhiều cao nhân như vậy, không phải ngươi kết giao khi nguyên thần xuất khiếu chứ?”
Triệu tiên cô cũng không tin: “Nếu đã có cao nhân, ngươi cứ trực tiếp mời người gọi là cao nhân đó ra đây không được sao, lại còn phải lãng phí thời gian lắng nghe mấy lời vô dụng của những người kia làm gì.”
‘Đây chính là yêu cầu của vị cao nhân đó.” Mặt Nhậm chưởng giáo vẫn không thay đổi: “Ta thấy nghe một chút cũng đâu có gì to tát, vì sao các vị lại từ chối?”
Đại diện tán tu đang ngồi không khỏi nhìn nhau, cuối cùng cũng là Hải đại hòa thượng đưa ra nhượng bộ: “Được, vậy chúng ta sẽ mở to mắt nhìn xem Nhậm chưởng giáo ngươi đang giở trò quỷ gì.”
Nhậm chưởng giáo cũng không để ý trong lời nói của Hải đại hòa thượng có ý gì, thản nhiên nói với đám người Trác Viễn Phàm: “Các người cứ tiếp tục đi, không cần sợ. Nơi này là Trùng Dương cung, mặc dù tu vi bần đạo không cao lắm, nhưng cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương tính mạng của các ngươi.”
Ông cụ tóc trắng hừ lạnh một tiếng, biết Nhậm chưởng giáo đang nói đến ông ta, tâm trạng càng thêm khó chịu.
“Vị thúc tổ kia của ta tục danh Trác Ngọc Khanh, năm đó thật ra vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, cũng vừa tiếp nhận chức Môn chủ Thánh Thủ Môn, tu vi đã đạt đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, cách Trúc Cơ chỉ còn một bước.” Trác Viễn Phàm chậm rãi thuật lại cuộc đời của vị thúc tổ, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, không nhanh không chậm, bất luận người trong điện hay ngoài điện đều có thể nghe được rõ ràng: “Lúc đó, ông ấy đã nghĩ đủ phương pháp cũng không thể đột phá tu vi. Vừa lúc, ông tìm được một môn công pháp thượng cổ bên trong một ngôi cổ mộ gần Võ Công Sơn. Để nghiên cứu công pháp là thật hay giả, ông đã đến Chung Nam Sơn tìm Chưởng giáo lúc đó là Trần Như Hối Chân Nhân. Hai người thương nghị ba ngày ba đêm, rốt cuộc quyết định thử một lần.”
“Tất cả đều nói nhảm, nửa câu cũng chẳng dính đến chuyện năm xưa. Chúng ta chẳng rảnh mà ngồi đây nghe ngươi thuật lại cuộc đời của người kia.” Triệu tiên cô không kìm được hỏa khí, nổi giận nói: “Hoặc ngươi vào thẳng chính đề, hoặc ngươi đừng nói nữa. Thời gian của mọi người không phải để ngươi có thể lãng phí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận