Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4009: Nghe nói rồng đều có gân

Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói: “Câm cái miệng của ngươi lại đi. Hoặc yên tĩnh mà nhình, hoặc bây gờ ta phế bỏ ngươi.”
“Tô cung chủ, ngươi quá tự tin rồi.”
Thanh niên đội tử quan cười khẽ, khinh thường nói: “Chúng ta, cộng thêm Long Ứng Hoàng, danh xưng tam đại đỉnh phong bên trong bí cảnh, thực lực không thua kém nhau bao nhiêu, trên cơ bản không ai giết được ai. Lần này, Long Ứng Hoàng bế quan rất có thể đã đột phá được bình cảnh, phá vỡ thế cân bằng giữa ba nhà chúng ta.”
Cung chủ Thiên Cung không thèm để ý người này nói nhảm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Tuy nhiên, thanh niên đội tử quan cũng không để ý, vẫn tiếp tục nói: ‘Ngươi dẫn Hạ Thiên đến phá hỏng bế quan của Long Ứng Hoàng, cái này ta không có ý kiến. Nếu ngươi muốn mượn Hạ Thiên diệt trừ Long Ứng Hoàng, mặc dù ta cảm thấy điều này không có khả năng nhưng ta không thích chủ trương này của ngươi.”
“Ngươi có thích hay không chẳng liên quan gì đến ta.”
Ánh mắt cung chủ Thiên Cung lạnh lùng nhìn hắn ta, khinh thường nói: “Ta chẳng những muốn diệt trừ Long Ứng Hoàng, còn muốn diệt trừ ngươi, và đám yêu ma quỷ quái trong Cực Tiên mộ đó nữa.”
Thanh niên đội tử quan nhịn không được phình bụng cười to: “Ha ha ha ha, Tô Mộng Lệ, ta không biết nên nói ngươi ngây thơ hay là nói ngươi ngu xuẩn nữa.”
“Bí cảnh Thiên Cung đã đến thời điểm kết thúc rồi.”
Cung chủ Thiên Cung lạnh lùng nói: “Thần tướng tiên phong của liên minh tu tiên đã đến, chẳng mấy chốc sẽ có người mạnh hơn đến. Nếu không thức tỉnh Phù Diêu Tiên Tử, cuối cùng chúng ta đều phải chết.”
“Vạn năm trước, Phù Diêu Tiên Tử đã bế sinh tử quan, ai biết được nàng ta còn sống hay chết trong mộ chứ?”
Thanh niên đội tử quan nhìn cung chủ Thiên Cung, tuyệt không đồng ý, lạnh giọng phản bác: “Nơi này chẳng qua chỉ là tiên khí chi địa, linh khí mỏng manh. Cho dù liên minh tu tiên chú ý đến, cùng lắm cũng chỉ phái người đến tuần tra một phen, cũng không làm ra hành động quá kích. Ngược lại các ngươi tự tiện giết chết ba vị thần tướng tiên phong, đây mới là khiêu khích trần trụi. Ngươi không bắt Hạ Thiên lại, mang đến tu tiên liên minh để thỉnh tội, đây quả thật khiến người ta trăm mối không có cách giải.”
Cung chủ Thiên Cung khinh thường nói: ‘Ngươi không hiểu, chỉ có thể nói ngươi ngu xuẩn mà thôi. Hay là ngươi vừa mới nghe đến bốn chữ liên minh tu tiên thì ngươi đã sợ, gan đã bị dọa, đầu gối mềm nhũn, chỉ muốn quỳ xuống?”
“Tô Mộng Lệ, ngươi cho rằng phép khích tướng như vậy sẽ hữu dụng đối với ta?”
Sắc mặt thanh niên đội tử quan đột nhiên lạnh lại, cơ thể phát ra một luồng sát khí lẫm liệt: “Trên đời vốn chẳng có chuyện gì cả. Tự các ngươi gây ra phiền phức, bây giờ còn muốn kéo ta xuống nước, các ngươi coi ma tộc chúng ta dễ khi dễ đúng không?”
“Đây chính là ngươi nói.”
Cung chủ Thiên Cung tùy ý đáp lại một câu, ánh mắt một lần nữa nhìn ra xa, bởi vì Hạ Thiên chiến đấu với Long gia lão tổ đã có biến hóa mới.
Thanh niên đội tử quan vốn muốn nói thêm hai câu, bỗng nhiên nhìn về phía trước, lập tức ngẩn cả người.
Hạ Thiên chẳng những đã quay lại, hơn nữa còn đứng trên lưng Long gia lão tổ.
Lúc này, cũng không biết hắn đã làm gì Long gia lão tổ, chỉ thấy con giao long vảy đen kia kêu thảm lên, âm thanh cực kỳ thê lương, khiến người vây xem phải rùng mình.
“Hạ Thiên, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta.”
Sau khi Long gia lão tổ hét thảm, ông ta cố gắng nhịn đau, quát hỏi Hạ Thiên.
“Chẳng có gì, chỉ chữa bệnh cho ngươi mà thôi.”
Hạ Thiên mỉm cười, giữa ngón tay sáng lên ngân châm, đâm vào đỉnh đầu Long gia lão tổ mười mấy châm.
Sau đó, hắn lui mấy chục bước, đâm tiếp lên lưng Long gia lão tổ.
Một lát sau, đại huyệt trên lưng Long gia lão tổ gần như bị Long gia lão tổ đâm qua một lần.
“Nghe nói rồng đều có gân, đáng tiếc ngươi dường như không có.”
Hạ Thiên thu lại ngân châm, gương mặt hiện lên sự nghi ngờ: ‘Ngươi hình như chỉ có một nửa. Thứ đồ chơi đó không thể xem là gân rồng. Để ta giúp ngươi tìm nó ra.”
“Dừng tay.”
Gương mặt Long gia lão tổ hiện lên sự kinh hãi. Ông ta khổ tu gần vạn năm chính là muốn dẫn đến thiên kiếp, sau đó độ kiếp hóa rồng.
Một nửa gân rồng này chính là thứ để ông ta cậy vào, cũng chính là thành quả khổ tu lớn nhất vạn năm qua của ông ta.
Nếu không còn, một thân tu vi của ông sẽ chảy hết về hướng Đông, hơn nữa còn có khả năng biến thành một người bình thường.
“Khoan đã.”
Hạ Thiên cười nói: “Ta đã tìm được nó.”
Rống.
Trong lòng Long gia lão tổ kinh hoảng không thôi, lập tức cuồng hống, thân hình bắt đầu vặn vẹo, còn hiện lên kim quang mỏng nhạt, hiển nhiên muốn thu lại giao long biến, trở lại thành hình người.
“Vô dụng thôi.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự trào phúng: “Mấy đại huyệt của ngươi đã bị ta dùng ngân châm phong bế, ngươi không còn biến lại được hình người.”
“Không, không.”
Long gia lão tổ tức giận gầm rú: “Hạ Thiên, nếu ngươi dám làm loạn, bản tổ có liều hết tu vi vạn năm cũng phải giết chết ngươi, còn có tất cả nữ nhân của ngươi, người nhà, bạn bè, một người cũng không lưu lại.”
Từ đằng xa, cung chủ Thiên Cung tiếc nuối nói: “Vốn vẫn còn một tia sinh cơ, nhưng lại cứ muốn tự tìm đường chết.”
“Hừ, Long Ứng Hoàng không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu.”
Thanh niên đội tử quan lại hừ lạnh một tiếng, có chút oán giận nói: “Nếu chọc giận ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ kéo tất cả chúng ta đồng quy vu tận.”
Cung chủ Thiên Cung lắc đầu: ‘Ông ta đã thác thất lương cơ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận