Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3145: Chẳng lẽ đây chính là đại vương bát tinh?

“Ngươi cho rằng ngươi lợi hại bao nhiêu chứ?” Vương Tiểu Nha khó chịu nói: “Mặc dù công pháp nãi nãi ta không tinh nhưng cảnh giới tu vi đủ để nghiền ép ngươi. Ngươi tưởng Độ Kiếp Kỳ là trò đùa à?”
“Độ Kiếp Kỳ?” Ánh mắt Lân Hỏa Kỳ Chủ lộ ra vẻ khiếp sợ: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tại sao lại có người đạt đến cảnh giới Độ Kiếp Kỳ ở Tiên Vân đại lục chứ?”
Sở Dao trào phúng: “Thật ngại quá, ta cũng là Độ Kiếp Kỳ đấy. Theo thuyết pháp của phu quân ta, chuyện không thể nào thường xuyên phát sinh. Nếu ngươi chấn kinh, ngươi nên chết sớm một chút. Đến âm phủ, ngươi hẳn có thể yên tĩnh lại.”
Khương Thanh Nguyệt tra kiếm vào vỏ, điểm vào mi tâm Lân Hỏa Kỳ Chủ, thản nhiên nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi hãy nói đồng bọn của ngươi ở đâu? Các ngươi đang định làm gì ở Thôn Chu quốc này? Chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ha ha, Vạn Hỏa thánh giáo, thiên thu vạn đại, diễm hỏa bất diệt, vĩnh hằng lưu truyền.” Lân Hỏa Kỳ Chủ hừ lạnh một tiếng: “Để đại đạo thông suốt, giáo chúng chúng ta cho dù chết một vạn lần cũng không tiếc. Nếu ta bị các ngươi đánh bại, vậy thì mọi người cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Dứt lời, ông ta lập tức bẻ gãy lá cờ trong tay.
Chín chiếc vảy trên lá cờ đột nhiên sáng lên sáu mảnh, một luồng nhiệt lực mênh mông từ trong lá cờ phun ra ngoài.
Cho dù là Vương Tiểu Nha hay là Sở Dao cũng đều biến sắc. Khương Thanh Nguyệt nắm lấy vai hai người, ngự kiếm bay lên: “Ông ta muốn đồng quy vu tận với chúng ta. Chúng ta rút lui trước đi.”
Vù!
Sóng nhiệt như lưu, hỏa diễm màu xanh nuốt chửng cả cung điện. Ngay cả đám người áo đỏ đang bố trí kết giới bên ngoài cũng bị tác động, bị đốt thành tro, sau đó bị hơi nóng thổi tan.
“Chúng ta cần phải khống chế hỏa lưu ở đây, nếu không, chúng sẽ ảnh hưởng đến người vô tội.” Sở Dao đứng giữa không trung nhìn hỏa lưu đánh tan bốn phía, hơi lo lắng nói.
“Đúng, nếu cứ để như vậy mãi, toàn bộ thành đô đoán chừng sẽ bị hủy.” Vương Tiểu Nha cảm thấy có chút đáng sợ. Tuy các nàng đã sớm là tu tiên giả nhưng vẫn rất lo lắng cho người bình thường.
Khương Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hỏa lưu này không phải bình thường. Cờ diễm sắc chính là linh bảo vô thượng, ẩn chứa hỏa lực bên trong. Cho dù các người là Độ Kiếp Kỳ, muốn dập tắt cũng không phải chuyện dễ.”
“Nếu đã không diệt được, vậy chúng ta dẫn đến nơi khác.” Vương Tiểu Nha suy nghĩ, sau đó nói.
Sở Dao thuận theo mạch suy nghĩ này, lập tức có quyết đoán: “Không thể để cho hỏa lưu khuếch tán xung quanh được, chỉ có thể để nó thẩm thấu xuống dưới mà thôi.”
“Đó cũng là một cách.” Khương Thanh Nguyệt nhẹ gật đầu: “Hai người canh gác hai bên, đừng để hỏa lưu lan ra ngoài. Nó có linh trí, ta sẽ chém hỏa lưu xuống dưới lòng đất.”
“Được.” Vương Tiểu Nha và Sở Dao đều gật đầu, sau đó tản ra hai bên.
Khương Thanh Nguyệt lơ lửng giữa không trung, vận trường kiếm trong tay đón ánh nắng, sử dụng thức mạnh nhất bên trong Trảm Dạ Kiếm Pháp.
“Trảm Dạ Kiếm Pháp, Bạch Nhật Hiệt Quang Khu Tĩnh Dạ.”
Kiếm thế vung lên, mây dày chợt tụ che khuất bầu trời.
Tiếp theo, một luồng ánh sáng nhạt chợt phá tầng mây.
Nó chiếu đến chỗ nào, mặt đất chỗ đó sụp đổ, hỏa lưu cuồn cuồn trong nháy mắt bị trấn trụ, sau đó chìm xuống.
Đám hỏa lưu giống như được mở linh trí, lập tức biến thành vô số tia lửa văng tứ phía, muốn chạy trốn khỏi pham vị kiếm thế.
Đáng tiếc, bọn chúng trốn không thoát.
Bởi vì Sở Dao và Vương Tiểu Nha đã thủ cùng một chỗ, vận linh khí kết thành một kết giới cực lớn, ép bọn chúng quay trở về.
Hỏa lưu màu xanh chỉ có thể không cam lòng chìm xuống đất, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
Trong lúc ba người Sở Dao thở phào một hơi, trong lòng đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét vang trời: “Là ai dám dùng hỏa lưu hại bổn vương?”
“Bên dưới còn có người?” Vương Tiểu Nha cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở Dao cũng cảm thấy lạ: “Ông ta tự xưng là bổn vương, chẳng lẽ quốc vương Thôn Chu quốc bị Vạn Hỏa giáo nhốt dưới đáy?”
“Chỉ sợ chưa hẳn.” Trong đầu Khương Thanh Nguyệt dâng lên một suy đoán không ổn: “Ta nghĩ quốc vương và Vạn Hỏa giáo mới cùng một bọn, hơn nữa ông ta cũng không còn là người.”
“Không phải người? Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhãn lực của Sở Dao và Vương Tiểu Nha không bằng Khương Thanh Nguyệt. Trước kia, hai người sinh sống ở trái đất, chưa từng nhìn thấy yêu ma quỷ quái, chỉ thấy qua trong những bộ phim truyền hình mà thôi. Cho nên, có một số tư huy hình thái chẳng thể dễ dàng bị phá vỡ.
Lúc này, âm thanh dưới lòng đất một lần nữa rống lên: “A, thành của cô vương, tộc nhân của cô…”
Òng ọc òng ọc…
Mặt đất đột nhiên rung động kịch liệt. Hoàng cung vốn đang là một mớ hỗn độn, lúc này giống như gặp phải địa chấn, vỡ thành gạch nát.
Vương tộc trong vương cung tất nhiên dữ nhiều lành ít.
“Cái thứ đó muốn ra rồi.” Khương Thanh Nguyệt cau mày nhắc nhở.
Ánh mắt Vương Tiểu Nha sáng lên: “Ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
“Chỉ sợ chẳng có gì đẹp mắt, nói không chừng còn có chút buồn nôn.” Sở Dao khó chịu nói.
Bành.
Lại một tiếng nổ, chỉ thấy toàn bộ hoàng cung vỡ nát, lộ ra một đáy vực cực lớn. Dưới đáy vực là hai con mắt giống như đèn lồng, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Sở Dao, Vương Tiểu Nha và Khương Thanh Nguyệt.
“Chính là các ngươi.” Thứ kia rít gào lên bên dưới đáy vực: “Các ngươi giết vương nhi của cô, hủy đi hoàng cung của cô, đồng thời đoạn mất đại nghiệp trường sinh của cô… các ngươi đều phải chết.”
Vương Tiểu Nha mở to mắt, chỉ vào vật kia bên dưới đáy vực: “Chẳng lẽ đây chính là đại vương bát tinh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận