Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3240: Bọn họ không đáng để đồng tình

“Bị trộm?”
Tô Bối Bối khó hiểu hỏi: “Trộm một đứa bé bị bệnh nặng thì làm được cái gì?”
“Nó không phải bị bệnh nặng mà là bị lây nhiễm một loại virus nào đó.” Hạ Thiên giải thích: “Điều kỳ lạ là, thời gian dài như vậy mà nó không chết, thể chất của nó hoặc nhiều hoặc ít có chút đặc biệt.”
“Vậy ai đã trộm con bé?” Tô Bối Bối không khỏi nghi hoặc: “Tình huống vừa rồi có chút căng thẳng, ta đã không chú ý đến con bé.”
“Ngươi cảm thấy còn có thể là ai?” Hạ Thiên hờ hững đáp lại.
Tô Bối Bối sửng sốt: “Lôi Vũ?”
Hạ Thiên mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
“Rốt cuộc Lôi Vũ muốn làm gì?” Tô Bối Bối có chút nghĩ không thông, nói tiếp: “Chẳng lẽ hắn ta cùng một bọn với những người kia? Hay là hắn ta có nỗi khổ tâm khó nói?”
“Không phải cùng một bọn nhưng cũng không khác gì nhiều.” Hạ Thiên chẳng hứng thú quan tâm cha con Lôi Vũ, tùy ý nói: “Hắn ta có nỗi khổ tâm hay không cũng là chuyện của hắn ta, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Tô Bối Bối cau mày, tâm trạng có chút khó chịu: “Nếu ngay từ đầu hắn ta đã có rắp tâm không tốt, ta cũng không thể cứ để như vậy, nhất định phải tìm hắn ta tìm một câu trả lời.”
“Vậy phải xem hắn ta có còn sống hay không?” Hạ Thiên nói.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tô Bối Bối giật mình: “Chẳng lẽ ngươi đã động tay động chân lên người hắn ta?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Hắn ta còn chưa xứng để ta động tay. Mấy hòn đảo rách nát gần đây xuất hiện rất nhiều quái vật loạn thất bát tao, người bình thường khó sống đến ngày mai.”
“Đây không phải cuộc thi sát thủ thế giới sao?” Tô Bối Bối im lặng. Lúc này, nàng phát hiện bên ngoài biệt thự dường như xuất hiện rất nhiều sinh vật không rõ, không khỏi ớn lạnh: “Tại sao lại biến thành khiêu chiến sinh tồn tận thế chứ?”
“Ai biết được.” Hạ Thiên mỉm cười: “Có thể đầu óc của lão Bá tước Cuồng Hoan có bệnh, hoặc ông ta vốn ác như thế.”
Tô Bối Bối cũng lười suy nghĩ nhiều. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải đi xử lý lão Bá tước Cuồng Hoan đó sao?”
“Đúng rồi, nàng có đi chung hay không?” Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối.
“Đi, vì sao lại không đi?” Tô Bối Bối gật đầu: “Vừa lúc ta muốn hỏi cái lão Bá tước dở hơi này rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hạ Thiên cùng với Tô Bối Bối rời khỏi biệt thự.
Tô Bối Bối nhìn những bóng đen trùng điệp chung quanh biệt thự, không khỏi hỏi: “Đám kia là thứ gì vậy? Quỷ hút máu hay zombie hay là cái gì khác?”
“Phải mà cũng không phải.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chỉ là thất bại phẩm khi thí nghiệm mà thôi. Nhìn thì giống như có sức chiến đấu, nhưng thật ra chỉ là một đám phế vật, sau đó bị người ta lấy ra lợi dụng.”
Lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng còi bén nhọn dài ngắn không đồng nhất.
Con ngươi những cái bóng đang mai phục chung quanh biệt thự bỗng sáng lên ánh sáng khát máu, từng con đằng không bay lên, lúc nhúc bay về phía Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
“Muốn chơi sao?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lấy ra Định Hải Thần Châm đánh ra một thức Châm Ngoại Châm vào hư không: “Vậy các ngươi cứ từ từ mà chơi.”
Từng luồng linh khí từ cây kim kích xạ ra ngoài, đánh lui tất cả bóng đen nhào đến.
Lập tức, những bóng đen đó quay lại thân hình, nhào về phía phát ra tiếng còi.
“A!”
Không bao lâu sau, đã nghe bên đó truyền đến tiếng kinh hô và kêu thảm.
“Đám người này thật đáng thương và đáng buồn.” Tô Bối Bối nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút xúc động nói.
Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng đang đồng tình với bọn họ sao?”
“Bọn họ không đáng để đồng tình.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Tất cả chỉ là gieo gió gặt bão, hơn nữa đồng tình cũng không giải quyết được chuyện gì, chi bằng xử lý lão Bá tước kia sớm một chút, chấm dứt mấy chuyện này.”
Hai người cũng nhau bên đến tòa thành trên hòn đảo lớn.
“Hoan nghênh hai vị đại giá quang lâm, Bá tước đại nhân chờ hai vị đã lâu.”
Không nghĩ đến Hạ Thiên và Tô Bối Bối vừa mới đặt chân lên tòa thành, một lão quản gia đã đến chào hỏi: “Hai vị khách quý, xin mời hai vị đi theo ta.”
“Chẳng lẽ Bá tước các ngươi có bản lãnh biết trước?” Tô Bối Bối hiếu kỳ hỏi: “Lại phái người sớm chờ ở đây?”
Hạ Thiên trào phúng nói: “Không cần nói cũng biết, nhất định đã sớm để người ở đây chờ. Mặc kệ là ai đến đều là những câu này.”
“A…” Tô Bối Bối cũng không biết nên khen Bá tước thông minh hay là một tên trộm gà nữa.
“Hai vị, mời, các ngươi cứ tùy ý tìm chỗ ngồi.” Lão quản gia dẫn Hạ Thiên và Tô Bối Bối đến một gian phòng khách, sau đó nói: “Bữa tiệc tối còn phải chờ thêm một lát nữa, hẳn sẽ còn có một số vị khách quý đến, mời hai vị ở đây chờ một lát.”
Hạ Thiên đương nhiên chẳng quan tâm.
“Được, vậy thì ta chờ một chút.” Tô Bối Bối chọn lấy một chiếc ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống: “Ta cũng muốn làm quen với các vị khách quý khác.”
Lão quản gia cho người mang trà nóng cho Hạ Thiên và Tô Bối Bối, sau đó lui ra ngoài.
“Thành bảo này hẳn đã được xây dựng nhiều năm rồi.” Tô Bối Bối cầm tách trà, chậm rãi đánh giá xung quanh: “Có chút phong cách Châu u Trung cổ. Vị Bá tước này hình như là một quỷ hút máu, chẳng lẽ ông ta đã sống từ đó đến giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận