Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3333: Ta chưa hề nói sẽ thả ngươi

“Hừ, ta đã nói từ trước, bổn quân chỉ cần tập trung, ngươi cũng chỉ có con đường chết…. A, mau dừng tay.” Hắc khí ma quân còn đang đắc ý, bỗng sắc mặt thay đổi, tiếp theo nó nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn đang nhanh chóng biến mất.
Giống như ngón tay bốc cát, cát chảy qua giữa những ngón tay.
“Không, ta ngủ mê vô số năm mới có được thời cơ thức tỉnh, lại nuốt không biết bao nhiêu người mới có được trình độ như bây giờ, ta tuyệt không thể thất bại trong gang tấc như thế.” Sắc mặt hắc khí ma quân thay đổi, rất nhanh cầu xin Hạ Thiên tha thứ: “Ta sai rồi, ngươi thả ta đi. Ta cố gắng nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Bây giờ ta sẽ tị thế ẩn cư, cam đoan sẽ không còn gây tai họa cho bất cứ nhân loại nào…”
Hạ Thiên lười nghe nó nói nhảm, ngân châm trong tay mang theo khí thế không thể ngăn cản, chậm rãi đâm về phía hắc khí cuồn cuộn.
“Vậy thì ta liều cá chết lưới rách thôi.” Hắc khí ma quân há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu đen.
Mắt Hạ Thiên sáng lên, mỉm cười nói: “Lúc này mới thú vị nè, nhưng lại muộn rồi.”
Ánh sáng màu đen giống như đạn pháo đánh vào cơ thể Hạ Thiên.
Đáng tiếc không trúng.
Ngân châm điểm vào hư không, đâm rách luồng ánh sáng màu đen kia.
Hắc khí ma quân không có ý định buông tha, các vị trí trên cơ thể đều bắn ra vô số ánh sáng màu đen.
Ánh sáng màu đen nổ tung bốn phía, nổ tung phạm vi mười dặm gần đó, biến chúng thành một mảnh phế địa.
Dị động bên phố người Hoa tất nhiên dẫn đến sự chú ý của thế lực khắp nơi. Không ít tổ chức gia tộc đều phái người đến tìm hiểu tình huống. Nhưng người được phái đến nhìn thấy hắc khí ma quân xong, không một ai dám đến gần, chỉ dám đứng từ xa quan sát tình huống.
Đương nhiên, tất cả chẳng liên quan gì đến Hạ Thiên. Hắn cũng chẳng quan tâm.
Ầm!
Hắc khí ma quân thấy ánh sáng màu đen của mình không có hiệu quả, lập tức hét to một tiếng tự bạo.
Chỉ thấy một luồng khí kình màu đen tràn ngập xung quanh, xung kích những người âm thầm đến thăm dò, khiến bọn họ không thể không tạm thời tránh phong mang.
Đúng lúc, một tia hắc khí rót vào lòng đất, rất nhanh đến trước một cánh cửa. Trong lúc nó đang tính trườn qua cánh cửa, một ngân châm vững vàng định trụ nó lại.
“Cửa quả nhiên ở đây.” Hạ Thiên đến trước cánh cửa: “Đúng là một kết giới phong ấn.”
Hắc khí vùng vẫy giành sự sống, đáng tiếc lại không có tác dụng, đành phải một lần nữa cầu xin Hạ Thiên tha thứ.
“Bổn quân đã mất đi chín thành chín công lực, chỉ còn lại cơ thể tàn phế này. Chúng ta xưa nay không có thù, ngươi cần chi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?” Sợi hắc khí ngưng tụ thành một người tí hon bằng ngón tay cái, nói với Hạ Thiên: “Chỉ cần ngươi thả bổn quân, bổn quân sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, liên quan đến bảo tàng đằng sau cánh cửa.”
“Miễn đi, ta chẳng có hứng thú với bảo tàng gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi mau phun người mà ngươi nuốt ra, ta còn có chuyện cần hỏi Tào tiểu cô nương.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, ngươi không nói sớm, bây giờ bổn quân thả nàng ta ra ngay.” Hắc khí ma quân mỉm cười nịnh nọt, sau đó há miệng phun ra một luồng hắc khí nhỏ như quả trứng gà.
Luồng hắc khí kia gặp gió liền to lên, rất nhanh to bằng một người, tiếp theo vỡ vụn. Người ở bên trong chính là Tào Thiển Thiển.
“Người còn sống, hơn nữa lông tóc không thương, ngươi có thể thả bổn quân đi được chưa?”
Hạ Thiên lại hỏi: “Ba ngày trước, bé ngoan cũng là do ngươi nuốt?”
“Không phải, tuyệt đối không phải.” Hắc khí ma quân lắc đầu: “Giới điểm này đã xuất hiện lỗ thủng cách đây hai trăm năm, nhưng có trấn thủ đè xuống. Cho nên sinh linh đằng sau cánh cửa không thể tùy tiện ra ngoài. Chỉ có người như bổn quân, khôi phục ít nhất ba thành thực lực mới có thể miễn cưỡng ra ngoài cánh cửa, kiếm ăn trong thế giới nhân loại.”
Hạ Thiên hỏi tiếp: “Ngoại trừ ngươi thì còn có ai nữa không?”
“Còn hai người nữa, một là Huyết Ảnh Yêu Quân, người còn lại là Mị Hậu.” Hắc khí ma quân không dám có chút giấu diếm, thành thật trả lời: “Bọn họ mới là kẻ cầm đầu gây ra vô số tai họa cho thế giới này. Nhưng gần đây, có hai người đang chỉnh đốn nội vụ trong môn. Bọn họ đều ẩn núp. Hôm qua bổn quân mới thừa cơ ra ngoài kiếm ăn.”
“Hai thằng ngu kia đều ở trong môn đúng không?” Hạ Thiên lười biếng hỏi.
“Vâng, vâng, vâng.” Hắc khí ma quân trở nên hèn mọn cực kỳ, gần như nằm sấp trên mặt đất: “Thượng tiên, bổn quân… không, tiểu nhân chỉ là sinh linh hạ đẳng của một tiểu thế giới, thật sự vô ý mạo phạm, xin tha cho ta một mạng. Ngày sau ta nhất định sẽ hồi báo đại ân đại đức của ngươi.”
“Ngươi hồi báo đối với ta mà nói không đáng một đồng.” Hạ Thiên khoát tay, thu hồi ngân châm lại.
Hắc khí ma quân chỉ cảm thấy cơ thể thả lỏng được một chút. Nó âm thầm thề trong lòng, ngày sau khôi phục lại tu vi, nó nhất định sẽ thiên đao vạn quả tên tiểu tử trước mắt mới có thể tiêu được mối hận và nỗi nhục ngày hôm nay.
Nhưng tình thế trước mắt, nó vẫn phải tiếp tục giả vờ, ra vẻ nịnh hót nói lời cảm ơn: “Đa tạ ân không giết của thượng tiên, tiểu nhân nhất định cảm ơn trong lòng, tuyệt đối không dám có nửa điểm bất kính. Về sau ta sẽ hối cải làm người, sẽ không tổn thương nhân loại. Nếu ta làm trái lời thề này, trời đánh ngũ lôi.”
“Ngươi cảm ơn quá sớm rồi.” Hạ Thiên cười nói.
“Sao?” Hắc khí ma quân giật mình, hỏi ngược lại: “Thượng tiên nói như vậy là có ý gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khinh bỉ: “Ta đâu có nói sẽ bỏ qua cho ngươi, mà ta vẫn luôn nói ngươi nhất định phải chết.”
“Ngươi.” Hắc khí ma quân giống như bị sét đánh, bỗng dưng cảm thấy không thích hợp: “Ngươi đáng thiên đao vạn quả, không được tốt… chết.”
Lời còn chưa dứt, cơ thể của nó đã hoàn toàn tiêu tán, không hề còn chút vết tích nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận