Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3750: Chắc chắn khi bọn họ chết đều rất thống khổ

“Chỉ một khe nứt thời không mà thôi, có linh trí cái rắm.”
Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ vẫn hờ hững như cũ.
Trên thực tế, cũng đúng như hắn đã sở liệu, linh tuyền kia không hề có một chút phản kháng, trong nháy mắt đã bị linh khí ngưng tụ bên trong ngân châm của Hạ Thiên phong tỏa.
Tiếp theo, con suối liền phóng ra hấp lực to lớn, đám tuyết hầu tử không khỏi sợ hãi, rất nhanh bị thu về.
“Hạ thần y, cứu, cứu ta.” Trịnh Tự Kỳ không hề có tu vi, trong nháy mắt bị lực hút này cuốn đi.
Hạ Thiên vẫn cầm ngân châm, dùng băng hỏa linh khí phủ kín khe nứt, hoàn toàn không rảnh phản ứng đến Trịnh Tự Kỳ.
Lão giả trên vách tường băng lắc lắc sợi xích trong miệng cuốn lấy Trịnh Tự Kỳ, thân hình trì trệ giữa không trung, miễn cưỡng không để bị hút vào bên trong khe nứt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cái gọi là linh tuyền lập tức bị lấp đầy, trở thành một khối đất vuông vức.
Trịnh Tự Kỳ rơi xuống đất, hôn mê ngay tại chỗ.
“Cái này, cái này…” Lão giả trên vách tường băng nhìn đến ngây người, tròng mắt sắp rơi xuống, không thể tin nổi: “Không thể nào? Đây chính là linh tuyền, cũng không phải miếng vá trên quần áo, nhưng cứ như vậy mà bị ngươi che lại?”
“Đầu óc không tốt thì cũng thôi đi, lỗ tai cũng không ổn sao?” Hạ Thiên nói: “Đây chỉ là khe nứt thời không, không phải linh tuyền.”
Lão giả trên vách tường băng cười ha hả: “Nếu không phải linh tuyền, thế phái Tuyết Sơn thu hoạch linh khí từ con suối này mấy năm qua là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đó cũng là giả?”
“Linh khí là thật, nhưng đã bị dị giới ô nhiễm qua.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Nói không chừng khe nứt này chính là bãi rác của một tiên môn nào đó ở dị giới.”
Dương San nghe Hạ Thiên lý luận, không khỏi cười một tiếng.
Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy hắn nói không phải là không có lý.
Từ rất lâu, không phải một số quốc gia phát triển đã ép Trung Quốc phải nhận rác của nước họ hay sao?
Mặc dù trong đống rác rưởi đó có một số đồ vật có thể thu lợi, nhưng chỗ tốt đó so với nguy cơ mà đống rác mang lại và ảnh hưởng ác liệt về sau lại không bằng.
“Bất kể là ai đã dùng qua linh khí bên trong linh tuyền, cơ thể sẽ sinh ra dị biến.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.
Lão giả trên vách tường băng nghe xong, lại càng cười to hơn: “Tiểu tử, ngươi có thể che lại linh tuyền, đích thật cũng có chút bản lãnh, nhưng lý luận này của ngươi cũng không tránh khỏi quá buồn cười. Phái Tuyết Sơn thành lập mấy trăm năm, không biết đã xuất hiện bao nhiêu tu tiên giả, nhất là Chưởng môn lịch đại, lại càng là người nổi bật giới tu tiên trái đất.”
“Chắc chắn khi bọn họ chết đều rất thống khổ.” Hạ Thiên ngược lại có chút đồng tình.
Linh khí đến từ dị giới, lại còn bị ô nhiễm. Nếu trực tiếp sử dụng mà không loại bỏ tạp chất bên trong, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương không thể khắc phục đối với kỳ kinh bát mạch, gân cốt tạng phủ của con người.
Phái Tuyết Sơn ngay cả suối Ẩn Nguyệt là khe nứt thời không mà không phải linh tuyền cũng không biết, lại càng không có công pháp để xử lý nó.
Có thể suy ra, người của phái Tuyết Sơn sử dụng linh khí ở đây, cuộc sống về sau sẽ rơi vào thống khổ vô tận, cho đến khi tử vong.
“Ngươi.” Lão giả trên vách tường băng á khẩu, không trả lời được, chỉ biết trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc ngươi là ai? Các đời Chưởng môn phái Tuyết Sơn thật sự có mấy người đều rú thảm mấy ngày mới chết, nhưng đây là cơ mật trong cơ mật, người ngoài không có khả năng biết được.”
Hạ Thiên nói: “Ta biết bởi vì ta là thần y. Loại linh khí bị biến dị sẽ có hậu quả gì, ta đương nhiên biết rất rõ.”
“Đánh rắm.” Lão giả trên vách tường băng lớn tiếng quát mắng: “Lão tử là Dược vương nổi danh lừng lẫy năm đó, y thuật của ta có thể đứng vào mười vị trí đầu trên thế giới nhưng ta vẫn không có cách nào giải quyết được đau đớn của Chưởng môn, cuối cùng thật sự không đành lòng nhìn ông ta thống khổ nữa, cho nên ta mới ra tay giải thoát cho ông ta.”
Dương San đột nhiên hiểu ra: “Đây chính là nguyên nhân ngươi bị phái Tuyết Sơn nhốt ở đây?”
“Không sai.” Lão giả trên vách tường băng cũng không che giấu, trực tiếp thừa nhận: “Ta vốn là đệ tử phái Tuyết Sơn, nhưng chủ yếu học luyện dược, sau khi học thành thì xuống núi, sáng lập Dược Vương Cốc ở Nam Cương.”
“Bốn mươi năm trước, sư phụ của ta cũng là Chưởng môn lúc bấy giờ bỗng nhiên gọi ta về núi. Ông ta muốn ta giúp ông ấy luyện một loại thuốc giảm bớt cơn đau, bởi vì ông ấy muốn tham gia một hội nghị vô cùng quan trọng.”
“Ta tận mắt nhìn thấy sư phụ gào trên mặt đất mấy ngày mấy đêm, cuối cùng ta đã dùng hết sở học bình sinh, luyện ra Trấn Hồn Đan. Đáng tiếc, sau khi ông ấy uống xong thì chết.”
“Ta bị người của Chấp Pháp Đường phán tội danh thí sư, bị đính ở nơi này, cả ngày lẫn đêm nhận hết tra tấn cho đến khi ta chết đi.”
“Ngươi xác thực rất thảm.” Dương San không khỏi sinh ra chút thương cảm đối với lão giả.
Lão giả trên vách tường băng đột nhiên quát to: “Nếu ngay từ đầu linh tuyền này có vấn đề, sư phụ ta chết cũng không thể trách ta. Bởi vì khi ta chế thuốc đã dùng linh khí, bọn họ cũng đã hấp thu cái thứ linh khí đó ở linh tuyền này, tại sao ta lại phải chịu tội chứ?”
“Chuyện ở đây xem như chấm dứt.” Hạ Thiên ôm lấy Dương San, cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, chúng ta đến nhà gỗ chơi đi.”
Dương San sửng sốt, lập tức hiểu được Hạ Thiên nói vậy là có ý gì, thoáng chút ngượng ngùng: “Nghe chàng hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận